" Ánh Tuyết nếu như tôi nói tôi từng động lòng với cô thì cô có tin không ?"
"Thật sao ?" - Ả bắt đầu dao động lời hắn nói
Dương Lục Phong chầm chậm tiến thêm từng bước nhỏ, tiếp tục đánh vào tình cảm của cả
" Thật !Vì em khiến tôi quên đi cô ta, vì sự kiên trì của em khi hằng ngày đều đến bên tôi an ủi . Một người xinh đẹp lại chân thành như em sao lại không khiến tôi lay động ?"
Tay ả cầm dao từ từ bỏ xuống đưa mắt nhìn hắn
" Thế tại sao anh lại không chấp nhận em ?"
" Tại vì tôi cảm thấy bản thân mình không còn xứng với em , khi em là một cô gái trong trắng , tôi thì lại có một đứa con chỉ sợ có ngày em sẽ rời khỏi cuộc sống của tôi . Nên tôi chọn cách lạnh nhạt để em bỏ cuộc".
" Nếu anh nói em biết sớm hơn thì mọi chuyện không như vậy " - Ả cảm động nói
"Tất cả là lỗi của anh"
" Tại sao anh lại lấy công ty Ánh gia ?"
Lúc này khoảng cách hai bên chưa đến ba bước chân , hắn nhanh chóng. chạy vọt đến kéo Trần Nguyệt Nhi nhưng không ngờ phản xạ của Ánh Tuyết quá nhạy bén kéo cô ngã về phía sau té xuống vực
"Aaaaaa..aaaaa"
Dương Lục Phong kịp nắm lấy tay cô cả người hắn một nửa sắp rơi xuống vực một nửa lại ở trên vách núi do Trương Kiệt và Lý Tuân kịp thời bắt lấy giữ hai chân của hắn lại . Còn Ánh Tuyết đã rơi xuống vách núi.
Trần Nguyệt Nhi bất ngờ thấy hắn nắm lấy tay mình sau đó nhìn xuống là vực sau khiến đầu óc cô trống không
" Đừng nhìn xuống" - hắn nói lớn nhắc nhở cô
Do hai người quá nặng nên Lý Tuân và Trương Việt không dám mạo hiểm một người bỏ ra để kéo lên đành giữ chặt đến khi người đến . Cô nhìn Dương Lục Phong cố nắm chặt lấy hai bàn tay mình , nước mắt tuôn ra khuyên
" Lục Phong , bỏ em ra đi làm thế anh sẽ được sống trở về nuôi con"
Gương mặt hắn đỏ lên nhất quyết không buông
" Không , anh và con không thể sống thiếu em . Nguyệt Nhi , em cố lên đừng
nản"
" Huhu ... Lục Phong , nếu không giữ được nữa thì hãy buông tay em không trách anh . Ở lại chăm sóc Nhất Tuấn"
" Em im miệng không được nói nữa" - Hắn không muốn nghe lời không hay
Cả cô và hắn rất khó chịu với tư thế này , cô cản giác hai chân mình như có lực hút xuống rất đáng sợ còn hắn hai tay có mỏi , đau cũng không dám buông .
" Có người đến rồi " - Trương Kiệt vui mừng nói lớn
Người của họ sau khi xử lý hết đám người của Ánh Tuyết liền vội vàng chạy ra kiếm họ . Rất may là vẫn kịp , tất cả cùng nhau hỗ trợ gắng sức không dám sơ sót nhanh chóng đã kéo được hai người lên an toàn . Trên trán ai mồ hôi cũng tuôn trào , vừa rồi quá sợ hãi , lần đầu trong đời trải qua cảm giác đáng sợ như vậy .
Trần Nguyệt Nhi vẫn còn hoang mang, sợ hãi cảm giác vừa rồi bây giờ chân cô cũng tê cứng không cử động được . Ngồi dựa vào hắn trong lòng cảm giác an toàn hơn . Dương Lục Phong ôm chặt lấy cô hôn lên mái tóc cô cảm nhận được hơi ấm , nhịp đập rất mạnh của cả hai .
" Nè xém nữa mất mạng đấy mà hai người còn tâm trạng ôm ấp à ?" - Lý Tuân bất mãn lên tiếng
" Cậu không có vợ thì không hiểu được , ế muốn rụng răng rồi nên tìm người yêu đi" - hắn lạnh lùng trả lời
Lý Tuân ôm lấy trái tim đang bị tổn thương của mình nhìn người bạn mới được anh cứu mạng tức muốn hộc máu.
"Thật không hiểu nổi sao tôi lại chơi được với người này"
"Tại kiếp trước cậu mượn nợ tôi" - Hắn tự tin đáp
Sau ngày đó mọi chuyện cứ bình an qua đi dường như mọi ân oán ganh đua không còn nữa . Chỉ có điều là ...
" Dương Nhất Tuấn có mở cửa không ?"- Dương Lục Phong ở ngoài cửa phòng cô tức giận
Cậu bé sau khi khóa chốt đứng tựa lưng vào cửa trả lời hắn.
" Con không mở , tối nào cha cũng giành ngủ với mẹ thậm chí còn nghe mẹ la nữa . Cha ức hiếp mẹ".
" Này con còn nhỏ nên không hiểu đâu"
" Con không biết , tối nay mẹ là của con"