"Mau đi điều tra xem đã lên chiếc xe nào cho tôi "- Hắn nói lớn
"Vâng."
Sau đó khách khứa cũng được giải tán ra về. Còn ba mẹ cô và ba mẹ hắn lo lắng đứng ngồi không yên . Ông Dương Thế Hải cũng tức giận cho người đi tìm kiếm đúng là không xem Dương gia nhà họ ra gì mà .
Thấy Dương Lục Phong trở ra bà Nguyễn Giang và ông Trần Hùng cha mẹ cô lo lắng hỏi.
" Lục Phong , con tìm được con bé chưa ?"
" Cha mẹ , cô ấy bị bắt cóc rồi . Hai người yên tâm con nhất định sẽ cứu cô
ấy"
Bà Lan Xuân đi đến mở lời
"Phải đó , hai anh chị cứ yên tâm nhà chúng tôi nhất định sẽ tìm được con bé bình an vô sự"
Nghe vậy hai người cũng bớt lo lắng đi phần nào , Trương Kiệt đưa cha mẹ cô đến một căn biệt thự gần khách sạn nghỉ ngơi . Còn cậu bé được ông bà nội canh sẽ an toàn hơn vì có gan cỡ nào cũng không dám đến tận Dương gia bắt người .
" Ông bà nội ơi tìm mẹ về đi . Con nhớ mẹ huhuuu"- Dương Nhất Tuấn biết mẹ mình bị bắt đi khóc lóc
Ào ào . Ánh Tuyết đổ nước vào người Trần Nguyệt Nhi khiến cô bị sặc nước mơ màng tỉnh dậy
"Khụ khụ"
Cô thấy tay chân bị trớ chặt trên ghế không thể nhúc nhích thấy Ánh Tuyết đứng trước mặt còn bất ngờ hơn
" Cô bắt tôi đến đây làm gì ? "
" Giết cô".
Cô nhìn ả ta không nói gì , nhìn xung quanh tìm đường thoát . Nhưng trong căn nhà hoang còn có vài người của cô ta đứng canh gác liệu với sức nhỏ của cô có chạy trốn được không ?
" Cô đừng tìm đường thoát sẽ không ai biết nơi này đâu haha" - Ả lên tiếng
" Tôi không gây thù gì với cô sao lại bắt tôi ?"
Ánh Tuyết phẫn nộ tiến gần tới cô hơn ánh mắt hung dữ không kiềm được sự
thù hận trong lòng
"Tại cô mà Lục Phong hủy hôn với tôi . Ngay cả công ty nhà tôi bề ngoài mang tên Ảnh gia nhưng thực chất đã bị Lục Phong nắm giữ . Tất cả mọi thứ
anh ấy làm đều vì ba chữ " Trần Nguyệt Nhi". Sao ? Cô có thấy mắc cười không ? Có thấy tự hào vì những gì anh ấy đã làm vì cô không ?"
Trần Nguyệt Nhi nhìn mặt ả ta lúc này vô cùng đáng sợ ánh mắt hằn tia máu , hai gò má ốm đến hóp lại , dưới mắt có quầng thâm nhìn có vẻ vô cùng mệt mỏi.
"Ánh Tuyết , cô bình tĩnh trước đã"
" Im miệng không được phép gọi tên tôi" - Ả quát lớn
"Được được . Tôi không gọi"
Ả đi đến bóp chặt cằm cô đưa mặt lên để nhìn rõ , sau đó lại đưa tay chạm từng nơi trên mặt cô : mắt , mũi ... Ánh mắt nham hiểm cất tiếng
" Gương mặt này rõ ràng không xinh đẹp bằng tôi gia cảnh cũng không phải hào môn , không có sở trường gì đặc biệt nhưng tại sao anh ấy lại yêu cô ? Nếu mất gương mặt này anh ấy còn yêu cô không ?"
" Cô muốn biết tại sao anh ấy không yêu cô không ?"
" Dựa vào cô ?"
Đến lúc này Trần Nguyệt Nhi muốn nói rõ để cô ta hiểu ra mọi chuyện và quay đầu không thể lủng sâu được nữa
" Dựa vào thời gian tôi gặp anh ấy trước cô hơn mười năm"
" Cái gì ?" - Ánh Tuyết trợn mắt không tin được
Trần Nguyệt Nhi quyết định hạ xuống nói lời khuyên bảo dù sao cũng là phụ nữ với nhau
"Ánh Tuyết thật ra cô rất là xinh đẹp , có hàng vạn người muốn được yêu cô . Thậm chí còn có người tốt hơn cả anh ấy . Cô đừng lúng sâu khiến cuộc đời mình không thoát ra được . Chỉ cần có đồng ý tôi sẽ nói với anh ấy trả lại công ty cho nhà cô , được không ?