• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Lý Tuân cho người giải Dĩ Hoa đi vào cho cô ta quỳ xuống . Anh ngồi trên ghế thấy hắn hỏi :


" Lục Phong , cô ấy đâu rồi ?"



" Chuyện gì ?"


Lý Tuân ra hiệu cho Dĩ Hoa nói . Cô ta khóc lóc đập đầu nói :


" Thiếu gia ... tha lỗi cho tôi .... Thật sự Trần tiểu thư không hệ ngoại tình với ai cả . Mọi....mọi chuyện đều do..."


Dương Lục Phong bất ngờ nhìn cô ta gầm lên như một con thú dữ


"Do ai"




" Do tiểu thư Ánh Tuyết tỉnh kế Trần tiểu thư và Lâm Việt . Thật sự hai người họ không có gì cả , hiện trường là do chính tay tôi làm theo lời của tiểu thư Ánh Tuyết "


" Cái gì ?"


Hắn hốt hoảng ngã về phía sau cố giữ tinh thần nhớ lại mọi chuyện chính hắn đã làm với cô mọi tội lỗi đã đổ dồn về người con gái hắn yêu .


Ren reng renggg. Tiếng chuông điện thoi phòng khách vang lên . Hắn buồn bã bắt máy bên đầu dây vội nói


" Có phải là cô Trần Nguyệt Nhi không ạ ?"


" Cô chuyện gì sao ? Tôi là bạn trai cô ấy"


" Cô ấy đã đến bệnh viện chúng tôi khám thai nhưng bị nhầm với hồ sơ người khác "


" Khám thai " - Hắn trực nhớ là cô đang mang thai


" Vâng , hiện tại cô ấy mang thai được hai tháng và thai khá yếu nên cần chú ý đến sức khỏe"


Cạch ... âm thanh điện thoại rơi xuống bàn . Dương Lục Phong lúc này cản giác đau đến khó chịu khuôn mặt đỏ lên nước mắt cũng rơi " Hai tháng không phải con của hắn sao ? Vậy mà hắn còn...không tin bắt cô phá thai . Nguyệt Nhi anh xin lỗi"


Lý Tuân vội chạy đến đỡ người hắn tráng đập xuống sàn.


"Sao vậy ?"


" Lý Tuân cậu mau cho người đi tìm cô ấy nhanh lên"


"Được"


Dĩ Hoa bị đem xuống hầm trừng phạt mọi đau đớn . Lý Tuân bận bịu đi tìm tung tích của cô . Chỉ còn hơn trong phòng trên tay cầm bức thư cô để lại đọc từng chữ


" Lục Phong , nếu anh đang đọc bức thư này có lẽ em không còn ở đó nữa. Em rất vui khi chúng ta được yêu nhau , bên cạnh nhau , hiểu nhau , làm mọi thứ vì nhau , vì đối phương mà thay đổi . Yêu nhau đến vậy nhưng chúng ta đều không thể thắng nổi sự tin tưởng , cạm bẫy , đau khổ , âm mưu của kẻ khác . Đã có lúc bên anh , em muốn thời gian ngừng lại để chúng ta có thể bên nhau đời đời kiếp kiếp . Số phận trớ trêu khiến em và anh không còn như trước , cả hai đối diện nhau nhưng trái tim em đau lắm không còn cảm nhận hơi ấm từ anh . Có lẽ duyên chúng ta đã tận " Có duyên không có phận". Nếu anh muốn đi tìm em cũng đừng tìm vì em không muốn quay lại nơi đó nữa . Em chỉ tiếc đứa con này có mẹ không có cha nhưng anh yên tâm em nhất định nuôi nấng dạy dỗ nó và nói với nó có một người cha rất tốt . Đoạn đường sau này không có em thì ông trời sẽ cho người con gái khác tốt hơn em đến gặp anh . Chúc anh hạnh phúc . Em yêu anh ! Tái bút: Nguyệt Nhi "


Dương Lục Phong khóc ôm chằm lá thư vào người trái tim hắn như hàng ngàn mũi tên liên tục đâm vào trừng phạt những gì hắn đã làm với cô . Nhìn xung quanh hình ảnh cô đang cười đang dựa vào nằm xem điện thoại , hơi ấm của cô vẫn còn đọng lại trong căn phòng khiến hắn không còn tỉnh táo


" Nguyệt Nhi , anh xin lỗi... Anh có lỗi với em..."


Nước mắt hắn rơi xuống ướt lá thư chính lỗi lầm của hắn chút nữa đã mất đi đứa con của hai người . Thậm chí còn chà đạp sỉ nhục cô làm những điều không thể chấp nhận.


Quản gia Lệ bước vào


20220207162507-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK