"Còn xảy ra anh sẽ chặt chân em"
Trần Nguyệt Nhi vui mừng hôn má hắn hỏi:
" Vậy anh bỏ qua cho em rồi ?"
"Tha thì có thể tha nhưng phải phạt để em nhớ"
"Phạt..."
Chưa nói hết câu hắn thuận thế hôn , cô cũng không từ chối còn phối hợp nhiệt tình cả hai quấn quýt nhau một lúc vùi đầu vào hõm cổ cô hít lấy mùi hương quen thuộc hôn lên làn da mềm mại hại hắn mất ngủ cả đêm vì thiếu cô.
" Ưm... anh nhẹ chút"
Dương Lục Phong cười bế cô đặt lên giường thuận thế cởi chiếc áo vest vướng víu trên người ra . Nằm trên người cô ngậm lấy đôi môi hồng hào đầy mật ngọt kia.
Vừa hôn bàn tay hắn không an phận mòn theo những đường trên cơ thể cô ra sức trừng phạt căn phòng ngập mùi tình ái hắn thực sự trừng phạt khiến cô không thể chống đối mỗi lần dồn dập hắn như trút hết sức lên người cô .
Cả hai người quấn quýt triền miên với nhau chỉ không biết hắn đã hành hạ cô bao lâu mới
tha.
Trời sập tối mới về đến biệt thự, hắn với gương mặt thỏa mãn bế cô đi vào trong . Trần Nguyệt Nhi gương mặt có chút bất mãn tại hắn cô bây giờ cũng không thể xuống giường. Lần này cô sẽ nhớ không dám trốn đi nữa nếu có chắc hẳn khiến một tuần không thể xuống . Nghĩ đến thôi cũng thấy sợ đúng là đồ " Không biết thương hoa tiếc ngọc . Không biết nhẹ nhàng với người ta một tý"
Hắn nhìn gương mặt bất mãn của cô nói:
"Đang mắng anh ?"
Bị nói trúng tim đen cô vội giải thích cũng không quên nói xéo hắn:
"Làm...làm gì có đang nghĩ mai nên làm gì khi không thể xuống giường"
Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống xoa đầu bảo:
" Cứ nằm trên giường mọi chuyện anh lo"
Cô đạp chân hắn cho hả giận hại cô thành ra như này còn muốn nữa
"Anh là cầm thú sao ?"
Hắn cười cười lấy một típ thuốc trong tủ lại bảo cô
"Cởi đồ ra"
Trần Nguyệt Nhi đỏ mặt tên này cầm thú đến mức đó à ? Cô vậy còn không tha ?
" Anh cút sang một bên ... em không muốn"
" Đang nghĩ gì vậy ? Anh thoa thuốc giúp em"
Cô ngại ngùng mặt đỏ lên giật lấy típ thuốc nói:
"Em tự làm được , anh mau ra ngoài đi"
Hắn vẫn không quên trêu cô cúi xuống nói nhỏ vào tai cô:
" Nếu em thật sự muốn thì anh không ngại đầu"
"Anh cái tên biến thái đi ra ngoài nhanh"
Trần Nguyệt Nhi lấy hai cái gối ném vào người hắn đuổi ra ngoài.
Dương Lục Phong đi xuống gọi quản gia Lệ nói :
" Nấu một ít cháo cho cô ấy , thêm ít thuốc cho dạ dày . Ngày mai không được cho cô ấy ra ngoài phải ở đây dưỡng sức".
"Vâng, thiếu gia " - Quản gia Lệ cung kính đáp
Tại Washington thành phố thủ đô của nước Mỹ , một người nữ khá lớn tuổi ngồi trên chiếc ghế sang trọng thưởng thức trà nóng nhưng vẫn đẹp sang trọng, quý phái gương mặt sắc sảo được trang điểm đậm tăng thêm vẻ quyền lực mà ít người phụ nữ nào có được thần thái này. Không ai khác là Phu nhân nhà họ Dương tên Lan Xuân mẹ của Dương Lục Phong.
Trợ lý Kevin cẩn trọng báo cáo:
"Tên Trần Nguyệt Nhi hiện đang là trưởng phòng của một công ty nhỏ gia cảnh xuất thân bình thường. Cha mẹ đang ở quê sống hàng tháng cô ta đều gửi tiền về cho cha mẹ. Thiếu gia cũng vì cô ta hợp tác với công ty cô ấy đang làm có về thăm ba mẹ cô ta một lần là ở qua đêm. Thiếu gia và cô ta đã qua lại hơn năm tháng hiện đang ở biệt thự riêng của thiếu gia"
Bà Lan Xuân bình thản đặt tách trà xuống bàn không vội nói:
" Lâu vậy sao ? Cô ta không xứng được gả vào hào môn cứ để nó chơi thêm vài ngày. Ánh Tuyết của Ánh gia biết rồi ? Không vội ! Nên đừng nói với ông ta . Tiếp tục theo dõi "