• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Quản gia Lệ đúng là vẫn nhạy bén"


Bà ta di chuyển ánh mắt trên người cô đánh giá trên xuống dưới không hề khiến bà hài lòng chỗ nào sao thằng con trai bà lại mê mệt đến gần một năm trời ? Hồ ly đúng là hồ ly chỉ có con dâu tương lai gia thế lại còn phù hợp mới khiến bà hài lòng.


" Cô vào trong làm trái cây đem ra đây"



"V..Vâng"


Cô nhanh chóng lui vào trong tìm trái cây gọt ra dĩa . Lúc sau cô cầm đĩa trái cây được cắt gọn gàng đem ra đặt nhẹ lên bàn hơi lo lắng nói:


"Mời phu nhân dùng ạ"


Bà ta không thèm nhìn lấy một cái lên tiếng:




"Quản gia Lệ đem đổ vào thùng rác giúp tôi"


"Vâng , phu nhân"


Trần Nguyệt Nhi lúc này ấm ức đến mức muốn khóc thật sự không khóc được . Cô bị sỉ nhục nhưng không thể lên tiếng.


Bà ta vẫn không muốn tha cho cô vì chính bà biết nếu cô gái này không chịu được phải rời đi mới là tốt . Con trai bà nhất quyết nó sẽ không buông tay khi cô ta còn bên cạnh.


" Đến lúc ta phải chỉnh lại cái nhà này rồi . Không thể để một người thường bước chân vào nhà họ Dương bên cạnh con trai ta. Cô Trần tôi nói vậy đúng không ?"


Cô không dám nhìn thẳng vào mắt bà ta , cố chấn an bản thân trả lời :


"Thưa phu nhân ... đúng ạ"


" Quả nhiên như lời đồn cô Trần rất thông minh . Vậy cô biết phải làm gì rồi đúng không ?"


"Vâng ... thưa phu nhân . Tôi sẽ lên phòng chuẩn bị ngay"


Trần Nguyệt Nhi quay mặt đi cũng là lúc nước mắt cô không thể kiếm được mà rơi xuống im lặng mà khóc . Cô không thể ở đây được nữa vốn ban đầu nó cũng không phải nơi cô thuộc


về.


Quản gia Lệ thấy cảnh này buồn thay cho cô cũng tiếp xúc với cô một thời gian không ngắn cũng không dài nhưng lão đã sống được hơn nửa đời người đương nhiên hiểu được con người của cô gái này lương thiện , dễ mến chỉ có chút bướng . Tuy ở với thiếu gia nhưng chưa bao giờ đua đòi hay xin tiền mua một chiếc túi cho riêng mình .Bây giờ lại chịu cảnh bị sỉ nhục như vậy. Thiếu gia à về mau lên cô ấy sắp phải đi rồi .


Ánh Tuyết ngồi kế bên nhìn cô như vậy trong lòng cũng hả dạ . Cô ta muốn ra tay từ lâu nhưng phải chờ thời cơ chính mùi có một người chống lưng cho cô ta không ai khác chính là Phu nhân nhà họ Dương . Không uổng công bấy lâu nay cố gắng lấy lòng bà ta . Từ lần đầu tiên gặp hắn ở bữa tiệc trong lòng cô ta đã nhìn trúng người đàn ông tên Dương Lục Phong ngay khi trở về cầu xin cha mẹ được liên hôn với nhà họ Dương. Cứ thế mong muốn của cô ta từng chút có được . Để được bước chân vào nhà họ Dương được làm vợ hắn ta có nguyện làm tất cả.


Chưa đến hai mươi phút , Trần Nguyệt Nhi kéo theo một chiếc vali lớn và một túi nhỏ đi xuống. Cô kéo đến ngoài cửa cúi đầu chào sau đó lui ra quản gia Lệ muốn đến kéo cô lại nhưng không thể


"Chờ đã "- Ánh Tuyết lên tiếng


Cô dừng chân quay lại nhẹ giọng hỏi :


" Có chuyện gì sao ?"


Cô ta nhếch môi nhìn cô khiêu khích nói:


"Phải kiểm tra vali của cô mang theo những gì ai mà biết được cô có trộm đồ đắt tiền mang theo không ?"


" Cô đừng có quá đáng


Lúc này bà Lan Xuân nói thêm:


"Đúng vậy , nên kiểm tra sẽ tốt hơn"


" Người đầu lên xét đi "- Ánh Tuyết lên tiếng


Hai cô người hậu đi đến cúi đầu nói nhỏ với cô" Cô Trần thứ lỗi". Cả vali và chiếc túi nhỏ của cô đều bị lôi ra khiến quần áo được sắp xếp gọn gàng đều loạn , kiểm tra ngoài quần áo quả thật cô cũng chẳng mang theo bất kỳ thứ gì chỉ có một đôi giày hắn từng mua để cô thay trên xe khi mang cao gót

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK