• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Nguyệt Nhi ngồi xuống đút hắn ăn , nhìn kỹ gương mặt cô có phần nhợt nhạt không còn hồng hào như trước


"Em mệt sao ? Lên đây nằm"


"Em không sao ! Chắc tại đêm qua thiếu ngủ"


Cốc cốc cốc , nữ y tá hôm qua lấy máu giúp cô gõ cửa bước vào cầm trên tay vài viên thuốc đặt lên bàn nói:



"Bác sĩ bảo mang thuốc bổ máu đến cho cô"


Hắn nhíu mày hỏi lại:


" Thuốc bổ máu gì vậy ?"


"Hôm qua khi ngài mất máu chính cô ấy đã hiến máu nhưng lại không chịu nghỉ ngơi nên chúng tôi mang thuốc đến" - Nữ y tá nói xong lui ra ngoài


Trần Nguyệt Nhi không dám quay sang nhìn hắn vì cô cảm nhận được luồng khí rất lạnh vì cô biết hắn không thích nói dối .


" Lên đây nằm"


" Nhưng anh nằm ở đâu ?"




"Anh bảo mang thêm giường"


Cô nhìn hắn không dám từ chối , nghe lời lên nằm cùng hắn. Thoáng chốc vào giấc ngủ chắc vì đêm qua quá mệt cô cũng chưa ăn gì .


Một giấc đến buổi chiều , cô thức dậy hắn nằm cạnh ôm cô "hình như thêm giường rồi". Tay có một bên vẫn đang truyền nước biển . Dương Lục Phong biết cô tỉnh liền hôn trán hỏi:


" Đỡ mệt hơn không ?"


" Uhm em khỏe rồi"


Hắn đánh vào mông cô một cái mắng:


" Sao lại không nói cho anh biết ? Còn nói dối lại không chịu nghỉ ngơi khiến cơ thể suy nhược đến truyền nước luôn rồi ?"


Mông cô bị đánh một cái thật đau , hắn còn để tay ở đó bóp nhẹ nữa chứ . Trần Nguyệt Nhi giả vờ muốn khóc vòng tay ôm hắn nó thầm:


"Em sợ anh xảy ra chuyện gì nên quên mất . Lần sau em không nói dối nữa"


Hắn lại đánh vào mông có chất vấn:


"Còn có lần sau ?"


" Không ... không có . Anh đừng để tay ở mông em"


Dương Lục Phong nghe vậy liền cười ta trêu cô bóp thêm một cái hỏi:


"Sao vậy ? anh đang trừng phạt em tội nói dối"


Cô muốn đẩy tay hắn ra nhưng không được bây giờ cả hai nằm sát nhau không thể nhút nhích


"Anh giở trò lưu manh"


Hắn đột nhiên kéo cô sát vào bờ ngực hắn giọng nói có chút khó khăn


" Nguyệt Nhi , anh sắp không thể chờ được nữa"


Mặt cô đỏ bừng lên không khác gì trái cà chua ! Cô hiểu ý trong câu nói đó cũng cảm giác ở dưới kia của hắn có động tĩnh nên không dám cử động . Suy nghĩ thật kỹ cô mới trả lời :


"Đợi anh lành vết thương được không ?"


"Anh yêu em"


Hắn đặt nụ hôn lên môi cô , nghe được câu trả lời chấp nhận trong lòng hắn vui như trẩy hội . Hắn thực sự rất muốn có một gia đình nhỏ với cô lúc nào đó sẽ có những đứa bé đáng yêu được sinh ra cứ thế trôi qua cả đời trong mái ấm này rất hạnh phúc .


Một tháng sau vết thương cũng đã lành lại hôm nay hắn cùng cô đến bệnh viện tháo chỉ. Cả hai cùng trở về Trần Nguyệt Nhi không cho hắn vào bếp mọi thứ cứ để cô làm.


Đến trưa Dương Lục Phong ngồi chờ cô đem thức ăn ra đi từ xa mùi thơm khiến dạ dày của hắn kêu rất lâu.


"Đây , món đặc biệt hôm nay là canh hầm tổ yến"


Cô đặt tô canh nóng xuống bàn vui vẻ mút vào chén giúp hắn


"Để anh làm, em ngồi đi"


" Không được anh mới khỏe lại cần tẩm bổ"


Hắn nhìn cô cười cười đành để cô làm vậy . Nhìn kỹ người hắn yêu trước mắt "sao thấy càng ngày dịu dàng hơn trước nhiều nhỉ ? Còn đẹp hơn trước rất nhiều ax . Chắc do yêu cô càng ngày nhiều hơn".


"Anh nhìn em làm gì ? Mau ăn đi"


Dương Lục Phong nghe theo ăn thử muỗng canh đầu tiên . Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào hắn mong đợi dù sao lần đầu tiên cô nấu món này


Thấy sao ? Ngon không ?"


Hắn ăn thêm muỗng thứ hai bảo:


" Rất ngon. Em không được ăn tất cả là của anh"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK