Nhóm dịch: Vô Sĩ
Gần như vô hại? - Dương Húc Minh híp mắt lại – Gần như vô hại tức là vẫn có khả năng có hại, đúng không?
Nằm bẹp dưới chân hắn, Ngũ Hưng Lượng thống khổ, vừa sợ vừa đau đến chảy nước mắt, nói:
- Trên đời làm gì có bữa cơm trưa miễn phí! Hoa Bỉ Ngạn sinh trưởng ở nơi oán khí tích tụ, vùng đất của những thứ tà ác khủng bố, lấy oán hận của lệ quỷ và máu tươi của người sống làm thức ăn. Loại này làm sao mà hoàn toàn vô hại được.
Chỉ là so với lợi ích tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ, ngoài ra còn có thêm vài món quà bất ngờ khác. Như vậy thì một chút xíu tổn thương đến cơ thể coi như cũng chấp nhận được.
Lời của Ngũ Hưng Lượng khiến Dương Húc Minh có chút thất vọng. Rõ ràng hoa Bỉ Ngạn ngoài việc tăng thêm tuổi thọ thì cũng không có tác dụng ghê gớm nào khác. Ví dụ như tăng cường sức mạnh hay khai phá siêu năng lực gì đó…
Bất quá đối với đại đa số người khác thì tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ đã là rất hấp dẫn rồi.
Dương Húc Minh nói
- Như vậy chú làm thế nào để liên hệ với kẻ đeo mặt nạ? Chú đã gặp qua bà ta, bà ta cũng dẫn đường cho chú, vậy giữa hai bên hẳn là có liên hệ chứ hả?
Ngũ Hưng Lượng vẻ mặt thê thảm nói
- Tôi làm sao có khả năng liên hệ với bà ta được… “Tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng người nhất định phải có”. Câu này cậu không biết sao?
Bà ta không tin tôi, tôi cũng chẳng tin được bà ta. Mặc dù bà ta là người dẫn đường, nhưng sau đó bọn tôi không hề liên lạc lại.
Thậm chí vì tránh bà ta theo dõi, tôi còn chuyển nhà ba tháng một lần. Chính là tôi không muốn để bà ta nắm giữ hành tung.
Bông hoa Bỉ Ngạn này, người trồng hoa có tất cả năm người, trừ người đàn bà đeo mặt nạ ra, những người khác tôi cũng chưa từng gặp qua. Ngay cả bà ta tôi cũng chỉ gặp được một hai lần.
Cậu nếu bắt tôi đi tìm bà ta, tôi thật sự là tìm không được. Tuy nhiên nếu cậu có hứng thú với hoa Bỉ Ngạn, tôi có thể giúp cậu mang máu tươi của cậu nhỏ vào nụ hoa đó.
Ngũ Hưng Lượng lần nữa đưa ra điều kiện này, nhưng Dương Húc Minh lần này cự tuyệt thẳng thừng:
- Thôi thôi, tôi không có hứng với hoa Bỉ Ngạn…
- Anh Minh ơi, cứu em!!!
Cách đó không xa đột ngột vang lên tiếng kêu hoảng sợ của Ứng Tư Tuyết, hình như lão quỷ kia tấn công cô nàng.
Dương Húc Minh sắc mặt nhăn nhúm khó coi. Rõ ràng đã tìm tới kẻ thù chính chủ, lão ma đầu này vẫn còn đi tập kích Ứng Tư Tuyết. Chẳng lẽ lão quỷ này căn bản chỉ muốn giết sạch toàn bộ người trong nhà?
Dương Húc Minh lao vọt về phía Ứng Tư Tuyết đang kêu cứu. Hắn tiện tay với dây kéo bật đèn trần.
Đèn trên trần lóe sáng chiếu rọi khắp phòng khách. Bên cạnh ghế sopha, Ứng Tư Tuyết đang lơ lửng trong không khí, vẻ mặt đỏ bừng thống khổ. Một thân hình mờ ảo của lão già đang đứng, hai tay bóp chặt cổ Ứng Tư Tuyết nhấc bổng cả người cô lên.
Trong giây phút ánh đèn sáng lên, lão quỷ hét lên một tiếng thảm thiết rồi vội vàng buông Ứng Tư Tuyết ra. Lão liên tiếp lùi về sau mấy bước, trốn ở sau ghế sopha, ngồi xổm ở đó, tay ôm đầu. Thân ảnh lão càng lúc càng trở nên trong suốt
Ứng Tư Tuyết được thả ra, rơi bịch xuống sàn nhà. Cô ngồi dưới đất, đôi tay nhỏ gầy ôm lấy cổ, miệng há hốc ra thở hổn hển.
Méooooo
Ngay khi lão quỷ trốn sau ghế, một tiếng mèo thê lương rít lên. Con mèo đen nãy giờ biến mất đột ngột xuất hiện trở lại, lao về phía Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh vừa quay đầu nhìn, thấy một bóng đen nhoáng lên.
Luồng không khí lạnh ngắt đập vào mặt hắn.
Không chút do dự, Dương Húc Minh vung thanh kiếm trên tay quét mạnh về phía bóng đen đang lao đến. Thanh đại kiếm khủng bố nhìn vô cùng nặng nền nhưng trong tay hắn lại cảm giác nhẹ như làm bằng gỗ.
Ngoaoooo
Trong phòng khách lần nữa vang lên tiếng mèo kêu thảm thiết. Con mèo đen bị ăn một kiếm của Dương Húc Minh trúng ngay cổ, đầu nó bị chém rụng ra lăn lốc lốc trên sàn,
Dương Húc Minh không dừng lại, hắn lao tới sau ghế sopha, vung kiếm chém tiếp vào lão quỷ đang lẩn trốn.
Nhưng thanh Sát phụ kiếm lần này chém hụt, nện chát chúa lên sàn nhà. Nhát chém xuyên qua thân ảnh lão quỷ, không hề trúng cái gì hết, tựa như lão già đang ngồi đó chỉ là một hư ảnh không có thật.
- Cẩn thận!
Sau lưng Dương Húc Minh chợt vang lên tiếng kêu hoảng sợ của Ứng Tư Tuyết. Một luồng khí lạnh băng từ phía sau ập tới. Dương Húc Minh tóc gáy dựng đứng, vội vàng lách mình né sang một bên.
Một bóng đen bay xẹt qua ngay sát sườn của hắn, hạ xuống sàn nhà trước mặt. Dưới ánh đèn, Dương Húc Minh nhìn rõ hình dáng con mèo đen vửa tấn công từ sau lưng hắn.
Con mèo đã bị chặt đầu, đứng dựng lên bằng hai chân sau giống con người, còn hai chân trước thì đang ôm cái đầu của nó. Trên đầu nó, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Dương Húc Minh.
Méoooooo
Ngay lập tức khi nghe tiếng mèo kêu, Dương Húc Minh đã nhắm mắt lại. Chỉ giây lát đó, hắn cảm thấy cổ mình lạnh buốt, tựa như một lưỡi dao vừa xoẹt qua sát rạt bên cần cổ.
Hắn biết, mèo đen vừa phát động năng lực của nó.
Nhưng khả năng của nó mạnh mẽ hơn lão quỷ, không cần soi gương cũng có thể phát động được. Tương tự như Quỷ Anh trước đó, chỉ cần con mèo nhìn chằm chằm thì sẽ có thể sẽ bị nó cắt đứt đầu.
Dương Húc Minh nhắm mắt kịp thời, né được một nhát cắt vào cổ. Nhưng tiếp theo, băng giá từ khắp bốn phía ập đến, ghim chặt lấy hắn. Tựa như có vô số cánh tay lạnh ngắt đang thay nhau giữ chặt Dương Húc Minh, bắt đứng yên trên sàn không được động đậy.
Dương Húc Minh trong lòng tràn ngập lo âu và nôn nóng. Trên cổ hắn đã bắt đầu cảm nhận được nhát cắt của lưỡi liềm đang từ từ ấn sâu vào da thịt.
Dương Húc Minh kinh hoàng gào lên
- Tiểu Tư!
Một đôi tay trắng bệch từ trong túi áo hắn xông ra. Nhưng lần này, đôi tay vẫn như cũ không bắt được thứ gì, vồ hụt vào không trung mấy lần rồi im lặng rút trở lại túi áo.
Dương Húc Minh cảm nhận được máu tươi từ cổ mình chảy xuống ướt áo. Hắn nghiến răng định gọi tiếp Lý Tử.
Đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn chợt lao ra chắn trước mặt Dương Húc Minh.
Là Ứng Tư Tuyết đang giang hai tay, ngăn ở giữa Dương Húc Minh và con mèo đen. Sắc mặt cô tái nhợt vì sợ hãi, toàn thân không ngừng run lên từng chập.
Nhưng cô vẫn kiên quyết đứng chắn giữa Dương Húc Minh và con mèo, đưa lưng về phía mèo đen, ngăn trở ánh mắt giết người của nó để cứu Dương Húc Minh.
Giây phút này, cảm giác đau đớn lạnh lẽo trên cổ Dương Húc Minh tự nhiên tiêu tán. Nhưng trên cổ Ứng Tư Tuyết lại xuất hiện một vết cắt nhàn nhạt, rỉ máu.
Dương Húc Minh trợn mắt nhìn, tràn ngập kinh ngạc và sửng sốt. Còn cô gái yếu đuối nhưng rất quật cường che chắn trước mặt hắn, miệng rên rỉ:
- Anh Minh, cứu em!
Ứng Tư Tuyết vẫn kêu cứu như cũ nhưng rõ ràng cô vừa cứu Dương Húc Minh một mạng. Hiển nhiên cô đã đoán được năng lực của mèo đen nên mới lấy thân mình nhảy ra giúp đỡ Dương Húc Minh.
Nhìn cảnh này, Dương Húc Minh không một giây chần chừ, hắn với tay giật tắt bóng đèn trần, làm cho cả phòng khách chìm vào bóng đêm đen kịt. Ngay sau đó, hắn cầm thanh Sát phụ kiếm lao vọt qua người Ứng Tư Tuyết, hướng đến chỗ con mèo đang đứng, vung kiếm bổ ra một nhát chí tử…