Nhóm dịch: Vô Sĩ
Đối với vết thương trên mặt mình, Dương Húc Minh tỏ ra dửng dưng, nhưng Ứng Tư Tuyết thì lại hoàn toàn không bình tĩnh được.
Cô nàng khẩn trương đi tới, nhìn chăm chăm vào gương mặt máu me kinh dị của Dương Húc Minh, quan tâm hỏi:
- Mặt của anh… Bị con mèo cào rách tè le rồi! Vết thương như vậy có khi nào bị trúng thi độc hay không?
Vẻ mặt Ứng Tư Tuyết biểu thị lo lắng đến phát khóc.
- .... Chắc không có đâu! - Dương Húc Minh nói – Con mèo chỉ là lệ quỷ chứ không phải cương thi, lấy đâu ra thi độc?
Ứng Tư Tuyết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
- Vậy hả? Thế thì tốt quá rồi!
Dương Húc Minh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái đang kề sát mình, bối rối ho khan một tiếng.
- Hiện tại hai con lệ quỷ đã giải quyết xong, em coi như an toàn rồi. Cho nên anh cũng hết việc… Uhm, Ứng tiểu thư, anh giờ phải trở về nhà, nếu có duyên chúng ta sẽ còn gặp lại.
Dương Húc Minh muốn nhanh chóng về nhà, lôi Sát phụ kiếm ra hỏi oan hồn của gã Tôn Hưng Diệu xem như vầy đã tính là hoàn thành nhiệm vụ chưa. Để hắn còn đòi thù lao mà cha con gã đã hứa hẹn chứ!
Ứng Tư Tuyết vẻ mặt luyến tiếc nói
- Anh Minh…. Cái này… Anh đi rời đi nhanh như vậy sao?
Cô gái lắc đầu
- Không được, nếu có đi thì anh cũng phải chờ chút xíu. Trên mặt anh toàn là máu, để em xử lý vết thương cho anh xong đã.
- Thôi, không cần đâu… - Dương Húc Minh sờ sờ cổ của mình – Anh về nhà tự xử lý cũng được.
Trên cổ hắn có một vết thương khá dài, mặc dù không sâu lắm nhưng cũng chảy rất nhiều máu. Hiện giờ máu đã ngưng chảy, khô cứng bết lên trên da, cảm giác khá khó chịu.
Ứng Tư Tuyết chân thành nói:
- Ít nhất anh cũng phải để em làm gì đó, coi như lời cảm ơn anh đã cứu mạng.
Mặc dù định đi về ngay, nhưng Dương Húc Minh nghĩ tới cảnh toàn thân máu me ra đường đón taxi… Không biết có tài xế nào chịu dừng lại chở hắn? Thậm chí có khi nghi hắn là hung thủ giết người, rồi chở thẳng luôn vào cục cảnh sát cũng nên.
Cho nên Dương Húc Minh quyết định ở lại biệt thự, xử lý sạch sẽ vết máu dính trên người trên mặt trước.
Hai người đi xuống phòng khách tầng một. Dương Húc Minh ngồi xuống ghế sopha, còn Ứng Tư Tuyết không biết lấy ở đâu ra một hộp cứu thương nhỏ, ngồi xổm trước mặt Dương Húc Minh.
Ứng Tư Tuyết bắt đầu lấy bông gòn tẩm nước oxy già lau vết thương và máu trên mặt, trên cổ rồi tay chân Dương Húc Minh. Nước oxy già chạm vào vết cắt khiến Dương Húc Minh nhăn mặt vì xót và lạnh buốt.
Khoảng cách hai người rất gần, khiến mỗi lần Dương Húc Minh hô hấp đều hít vào tràn ngập mùi hương nước hoa ngọt ngào từ thân thể Ứng Tư Tuyết. Cô gái ngồi cắm cúi rửa vết máu ở tay hắn, cổ áo trễ xuống khiến Dương Húc Minh từ phía trên có thể nhìn rõ nửa bầu ngực trắng muốt căng tròn…
Ực
Dương Húc Minh nuốt một ngụm nước miếng, vết thương trên cổ hắn đã khô đột nhiên muốn bung mép mà rỉ máu trở lại.
Ứng Tư Tuyết bỗng mở miệng nói
- Anh Minh, em có thể hỏi anh một chuyện được không?
- À… Ừ… Chuyện … Chuyện gì em?
Dương Húc Minh ấp úng chột dạ, Có khi nào cô nàng biết hắn nhìn thấy pha lộ hàng của mình không? Chết mợ! Hắn cũng là vô tình chứ không cố ý rình xem!
Ứng Tư Tuyết lại hoàn toàn không có chú ý tới tâm tư của Dương Húc Minh, cô lần mò lau rửa một lần nữa vết thương trên mặt hắn, rồi nhẹ nhàng nói:
- Hiện giờ rắc rối đã giải quyết hết, không còn nguy hiểm nữa! Người bạn mà anh Minh nói vẫn chưa xuất hiện hay sao?
- ….
Dương Húc Minh vụng trộm liếc mắt sang hộp gỗ đang cất Sát phụ kiếm. Cái hộp im lìm không một chút phản ứng.
- Uhm… Có lẽ tên đó bận việc gì, sau này sẽ đến nói rõ với em!
- Vậy em có thể hỏi anh Minh một chuyện nữa được không?
Ứng Tư Tuyết ngước lên nhìn Dương Húc Minh chân thành hỏi. Đối mặt với đôi mắt xinh đẹp to tròn long lanh như nước hồ thu, Dương Húc Minh bối rối nhìn sang nơi khác…
- Người bạn của anh Minh ấy thật ra là quỷ đúng không?
- …
- Anh Minh sao lại im lặng rồi?
- …
- Làm sao mà anh đỏ mặt như vậy, máu đã lau sạch hết rồi mà!
- Không phải… Là anh … Uhm …
- Nhìn vào mắt em đây mà trả lời này, liếc đi đâu đấy?
- …
- Quả nhiên là em đã đoán đúng! - Ứng Tư Tuyết tỏ vẻ trầm ngâm, không để ý đến nụ cười gượng gạo của Dương Húc Minh – Anh đúng là được sự nhờ vả của người chết, nên mới đến cứu giúp em! Mà tên quỷ kia … chính là Tôn Hưng Diệu.
Trước đó anh Minh có hỏi đến Tiểu Bạch, em về mới thử điều tra một chút sự tình của Tiểu Bạch. Phát hiện ra tên mập đó hai năm trước chuyển đến sống ở Lục Bàn Thủy.
Về sau cha của Tiểu Bạch đuổi đến tận nơi ấy, đâm chết đứa con. Từ đó về sau, căn biệt thự đó bị bỏ hoang và người ta đồn đại có quỷ trong đó.
Thậm chí thời gian trước còn có người ưu thích thám hiểm kinh dị, đã vào căn nhà ma đó để tìm kiếm. Trên diễn đàn Bạch Ngọc Sách còn có topic kể lại chuyện này.
Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh, mỉm cười nói
- Quỷ trong ngôi biệt thự hoang kia chính là Tiểu Bạch đúng không? Tên mập này chết oan, linh hồn không siêu thoát nên yêu cầu anh Minh đến giúp em? Cho nên anh mới đi tìm em!
Mà mỗi lần em hỏi thăm về người bạn của anh, ánh mắt của anh Minh sẽ vô thức nhìn về cái hộp gỗ kia… Như vậy Tiểu Bạch đang ở ngay trong hộp gỗ? Hoặc có thể nói… Ở trong thanh kiếm kia?
Ứng Tư Tuyết nhìn hộp gỗ, ánh mắt đăm chiêu
- Anh Minh có một quyển sổ, có thể thò ra hai cái tay bắt được Lệ quỷ. Còn có thanh kiếm này có thể chém giết được quỷ, rõ là rất lợi hại. Thanh kiếm chỉ là đồ mô phỏng theo Sát phụ kiếm trong game. Có lẽ Tiểu bạch trốn ở trong kiếm, chỉ là không dám ra gặp em?
Dù sao tên mập này chuyển đến Lục Bàn Thủy lâu như vậy, mà không dám nói với em… Tên này… Chẳng lẽ thầm yêu em rồi?
Ứng Tư Tuyết nhìn sâu vào mắt Dương Húc Minh, biểu hiện vừa bi thương vừa tinh quái.
- Chấp niệm sau khi chết của Tiểu Bạch chính là em? Bởi vì em nên linh hồn mới không tiêu tán?
Giọng nói của Ứng Tư Tuyết nhẹ nhàng, ánh mắt cũng toát lên vẻ dịu dàng hiền thục. Nhưng Dương Húc Minh đang đối diện với ánh nhìn của cô thì hệt như lúc bị con mèo đen chế trụ, trán toát mồ hôi, cứng họng không biết trả lời thế nào!
Cô nàng này là thám tử lừng danh Conan hay sao? Khả năng quan sát và suy luận thật đáng nể! Đứa nào vẫn bảo phụ nữ xinh đẹp thì thường không thông minh đâu? Ra đây tao tát cho không trượt phát nào!
Hai bên nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Dương Húc Minh cam chịu liếc mắt, gõ hộp gỗ bên cạnh
- Tôn Hưng, đến lượt chú mày thể hiện rồi! Lúc này còn chưa chịu xuất hiện, chú định làm rùa đen rút đầu cả đời hay sao?
Hiện tại, Dương Húc Minh đã hiểu vì sao Tôn Hưng Diệu thanh niên mê game này không dám thổ lộ tình cảm của mình.
Đối mặt với một cô nàng thông minh tầm cỡ Conan thế này, chỉ cần gã hơi lộ vài manh mối thì ý đồ tán tỉnh đã bị đoán ra sạch trơn. Có lẽ không phải thằng này quá nhút nhát, mà là bởi yêu thầm đối phương rất mãnh liệt vì thế nên sợ tỏ tình thất bại.
Dương Húc Minh mở hộp gỗ ra, nhìn thanh Sát phụ kiếm. Ứng Tư Tuyết cũng cúi thấp đầu, ngó ngó thanh kiếm.
Trong phòng khách trầm mặc tĩnh lặng nửa ngày, sau đó trong kiếm bỗng vang lên tiếng nói âm trầm của một người đàn ông trung niên:
- Cút ra ngoài!
Giây lát sau, một cái bóng béo mập bị đạp ra, lăn trên sàn nhà, hoảng sợ nhìn hai người sống trong phòng khách
Ứng Tư Tuyết chau mày
- Tiểu Bạch? Là cậu thật à?