Biên: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trong lúc Dương Húc Minh đang vô cùng hoảng sợ, đầy vẻ đề phòng thì cô nàng ác linh này lại xuất hiện vô cùng đột ngột. Trong hành lanh, cô ấy điềm nhiên đứng cạnh nhóm ba người Dương Húc Minh, cứ như khán giả cùng xem tuồng hay đang diễn ra ở phía hậu viện xa xa đàng kia.
Cô gái trẻ này rất bình tĩnh, miệng cong lên nét cười: - "Lần này không phải là bản thể của em đến, chỉ là thấy huyết môn mở ra nên tiện tới xem kịch vui mà thôi."
Không ngờ lại có thể nhìn thấy chú Tĩnh lần nữa.... Thật sự là hoài niệm a.
Chú ấy đã biến mất lâu như vậy, cũng không biết anh làm cách nào tìm được chú mang về?
Thật chẳng lẽ chính là phụ tử liên tâm.... Anh Minh, em thật sự là càng ngày càng thích anh đó" ^-^
Nói lời thích, nhưng khuôn mặt cười của cô gái lại phát ra nét dữ tợn.
Nhìn thấy thế, Lâm Thu và Ứng Tư Tuyết liền vội vàng đứng cách xa cô ta.
Dương Húc Minh khẩn trương nhìn chằm chằm ác linh quỷ dị vừa xuất hiện đột ngột này, hỏi, "Cô thật sự là ai? Có chuyện gì đã xảy ra với cha tôi? Cô biết ông ta à? Vì sao hình dáng cha tôi lại biến thành thế này?"
Dương Húc Minh hỏi liên tục.
Nhưng mà cô nàng này chỉ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn. Đôi mắt dưới mái tóc đen kia, lấp lóe ánh sáng kỳ quái.
"Muốn biết....." Cô gái xinh đẹp trước mặt đưa tay tới trước mặt Dương Húc Minh, cười âm trầm, "Muốn biết à, nắm chặt tay em thật chặt, giữ tay em thật lâu... thì em sẽ cho anh biết tất cả."
Chỉ đơn giản vậy đã đưa ra một lựa chọn cho hắn.
Hắn kinh ngạc nhìn nữ quỷ trước mắt, có chút bất ngờ vì đối phương lại dễ nói chuyện đến thế.
Nhưng trong lòng của hắn biết, nếu bây giờ nắm chặt tay nàng ta thì không chắc có biết được chân tướng, nhưng chắc chắn hắn sẽ xui xẻo.
Cho nên, Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn đối phương, đang muốn mở miệng thì đột nhiên trong viện truyền đến một tiếng hừ lạnh, phẫn nộ.
"Muốn chết!"
Một giây sau, thân ảnh áo cưới đỏ máu im ắng xuất hiện sau lưng cô gái áo trắng.
Giọng Lý Tử lạnh lẽo vang lên trong hành lang.
- "Cô kêu ai nắm tay của cô?"
Trong mảnh sân nhỏ.
Cánh cửa máu trước con quỷ kia đã mở ra một khe hở. Bên trong tràn ra toàn sương mù quỷ dị màu máu. Đám sương mù đó nhanh chóng bao quanh Dương Tĩnh, nhao nhao ngưng tụ thành hình. Tất cả đều giống y hệt ông ấy.
Trong hành lang, nụ cười trên mặt cô gái áo trắng bỗng cứng đờ lại. Sau đó, cô ta ta nhìn Dương Húc Minh, cười một tiếng quỷ dị.
- "Anh yêu, em sẽ còn tới tìm anh..."
Một giây sau, quỷ ảnh trắng bệch này bị xét nát. Âm phong tỏa ra khắp hành lang.
Giữa Dương Húc Minh và Lý Tử có một luồng khí lạnh băng hàn.
Một người một quỷ đối mặt. Dương Húc Minh thấy Lý Tử chảy máu trắng bệch cả mặt.
Có một luồng khí lạnh lẽo tà ác, khủng bố xâm nhập vào toàn thân hắn.
Bóng tối của tử vong trong nháy mắt bao trùm lên hắn.
"... Anh không biết cô ấy!"
Dương Húc Minh hoảng sợ giải thích theo phản xạ có điều kiện, "Căn bản anh không muốn nắm tay cô ta! Cái gì anh cũng không biết! Là cô ta tự nhiên xuất hiện!"
Trong hành lang, không khí tựa hồ ngưng kết mấy giây. Sau đó Lý tử mới lạnh lùng hừ một tiếng. Quỷ ảnh từ từ biến mất tại chỗ.
Trong tiểu viện, lại vang lên tiếng cha Dương Húc Minh đang gầm thét phẫn nộ. Chiến đấu lại tiếp tục!
Trong hành lang, nhìn thấy Lý Tử rời đi, Dương Húc Minh bị dọa đến tứ chi cứng đờ mới thở dài một hơi. Lúc này hắn mới biết chỉ đối mặt với cô nàng trong nháy mắt, vậy mà sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh, ướt nhẹp. Bản thân hắn cũng không phải lần đầu gặp quỷ, lại có quan hệ với các loại lệ quỷ, nhưng Lý Tử luôn mang lại cho hắn một áp lực khó diễn tả. Quay người lại, hắn thấy hai cô gái kia đã ngồi tê cứng trên mặt đất, gương mặt còn lộ ra vẻ may mắn sống sót. Dương Húc Minh thương xót:
"Các em có sao không?"
Lâm Thu hoảng sợ che ngực, thì thào nói, - "Anh Minh, kia.... Cái chị kia là bạn gái của anh sao? Thật là khủng khiếp..."
Ứng Tư Tuyết trưng ra sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, nói, "Em đột nhiên có thể hiểu được nỗi khổ của người sợ vợ điển hình như anh. Thân là nam nhi có cốt khí, ai ngờ chị vợ lái Gundam à nha*!"
(Chú thích: Câu này ý chỉ dù Dương Húc Minh có mạnh mẽ đến nhường nào thì cũng khó mà qua mặt được Lý Tử khủng khiếp - do Ứng Tư Tuyết mê anime và game nên dùng từ Gundam - một loại mô hình người máy chiến đấu của Nhật Bản.)
Mặt Dương Húc Minh xạm lại, - "Thật là xàm xí!"
Hắn nhìn về phía trong sân.
Lúc này, cục diện trong khu vực sân nhỏ đã khác đi.
Nơi khe hở tuy nhỏ của huyết môn kia nhưng lại tràn ra vô số đoàn sương máu quỷ dị.
Những làn sương máu kia liên tục ngưng kết thành hình. Từng đạo, từng đạo lại biến thành thân hình con quỷ vạm vỡ kia. Tất cả những cụm sương máu đều đã hóa thành âm binh, trông giống cha của Dương Húc Minh như đúc, tay cầm cờ chiêu hồn, đầu bị chèn bể nát.
Âm binh đỏ máu đừng đầy trong viện, không còn lối đi.
Lý Tử mặc áo cưới đỏ máu lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống quang cảnh trong tiểu viện. Nhìn dáng cô nàng trong tấm áo cưới đỏ máu giữa trời đêm, trong lòng những người sống không khỏi ớn lạnh một phen.
Mặc dù Lý Tử chưa làm gì, nhưng hàn ý kinh khủng kia cũng đã thâm nhập sâu vào linh hồn người khác, dấy nên nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất.
Ứng Tư Tuyết thì thào nói nhảm "Vợ anh muốn giăng lưới, bắt một mẻ lớn!"
Dương Húc Minh nhìn Lý Tử giữa trời đêm, không trả lời. Hắn đang loạn đến nỗi không biết bản thân đang nghĩ gì.
Lý tử vậy mà nói chuyện... Lý tử vậy mà nói chuyện! Điều này khiến Dương Húc Minh muốn nổ tung. Dù là Lý Tử không phải nói chuyện với hắn, nhưng hắn cảm thấy thật sự là Lý Tử đã nói. Chẳng lẽ bởi vì trành quỷ đã bị giết chết nên Lý Tử rốt cuộc thông cảm hắn, nguyện ý giao lưu với hắn rồi?"
Phải chăng điều này có nghĩa là chỉ cần xử lý xong tình thế nguy hiểm trước mắt, thành công thoát khỏi nơi này thì hắn và Lý Tử có thể lần nữa nói chuyện, sẽ biết rõ lý do vì sao em ấy chết. Lúc đó hắn có thể vì Lý Tử mà đi Cửu Giang báo thù rồi? Tâm tình Dương Húc Minh kích động muốn nổ lên.
Phấn đấu một thời gian dài, đến nay rốt cuộc đã có thành quả. Thậm chí hắn quên béng rằng bản thân đang ở trong tình thế nguy hiểm.
Nhưng ngược lại, tấm áo cưới đang bay phấp phới trong bầu trời đêm kia lại không có vẻ gì là vui sướng cả.
Cô ấy lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống mảnh sân bên dưới chân.
Trong tiểu viện, từng đạo, từng đạo sương mù đỏ máu huyễn hóa ra thành từng tên âm binh vóc dáng vạm vỡ y như nhau. Lúc này, bản thể gã quỷ vạm vỡ gào lên, tay giơ cờ chiêu hồn, dùng hết sức phất về phía trước. Như có tiếng chuông đinh đang chấn hưởng trong gió, tất cả các âm binh cũng hành động giống ông ấy, đều giơ cao cờ chiêu hồn trong tay, dùng hết sức phất về phía trước.
Leng keng... leng keng... leng keng...
Tiếng chuông réo rắt, vọng thành một chuỗi âm thanh.
Khung cảnh kinh khiếp với trăm tên âm binh kia cùng phất cờ chiêu hồn, tạo nên làn sóng âm tương tự một dàn đồng ca khổng lồ.
Tiếng chuông trở nên chói tai, chấn động cả trời đêm.
Sau đó, huyết môn mở ra hoàn toàn.Phía sau cánh cửa máu, một cánh tay trắng bệch vươn ra. Sau đó là một thân hình...
Cuối cùng, một thân ảnh khủng bố mặc áo cưới bước ra từ huyết môn.
Nó có hình dáng y chang Lý Tử đang lơ lửng giữa trời kia.
- "Má nó chứ!" Nhìn thấy cảnh này, Ứng Tư Tuyết khiếp sợ la lên: - "Cha anh sao chép ra vợ anh để đánh với vợ anh kìa!"