Sinh Tử Lục nhanh chóng cung cấp câu trả lời chính xác.
Xác nhận lần nữa: Không đề nghị chú em trở thành Người dẫn đường.
Chú em gánh vác quá nhiều đạo nhân quả trên người. Nếu chú em trở thành Người dẫn đường, chắc chắn sẽ dẫn đến một hậu quả cực kỳ khủng bố không thể nào nghịch chuyển.
Nếu chú em trở thành Người dẫn đường, vậy chú em thực hiện chức trách của mình bằng cách nào?
Thế giới này đã không còn ai có thể siêu độ được vị Lệ quỷ kinh khủng ấy, đó là một tồn tại cực kỳ khủng bố khó mà áp chế được.
Chỉ có dựa vào ngọn nến nhân duyên trong tay chú em mới có thể làm cô ấy cận kề chú em, không gieo rắc tai họa cho cả thế giới này.
Sinh mạng của chú em mới là sự bảo vệ an toàn nhất cho cả thế giới.
Dương Húc Minh chau mày thật chặc khi đọc đến đây, hắn viết:
- "Cuối cùng ông anh đã lộ ra đuôi hồ ly của mình rồi sao? Mục đích mà ông anh chịu giúp thằng em này, là vì muốn dùng em để ràng buộc Lý Tử, đúng vậy không?"
Sinh Tử Lục không hề phản bác lại lời lời chỉ trích của Dương Húc Minh.
Từng dòng chữ máu mới tinh hiện dần trên trang sách thứ ba:
Không có ai trên cõi đời này dám đối mặt với ả Lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết ấy
Anh trợ giúp chú em chỉ bởi vì Lưu Sinh để lại cho chú em mảnh ngọc bội ấy
Lưu Sinh được xem như là một Người dẫn đường. Ông ấy lao lực một đời, chết trong cô độc. Ân tình mà ông ấy để lại, chú em có tư cách được nhận lấy.
Thật ra, nếu ông anh này không giúp em, để mặc cho chú em chết trong tay vị Lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết ấy thì mối chấp của ả ác quỷ đó sẽ được thỏa mãn, cuối cùng sẽ rời đi.
Thế nhưng mà, chỉ vì ta ra tay giúp chú em nên mọi chuyện mới diễn biến đến tình trạng ngoài tầm kiểm soát như hiện tại.
Cái giá của sự sống, chính là chú em cần dùng sinh mệnh của mình để ước thúc vị ác quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết kia.
Cho nên, chú em đừng mong mỏi chi thêm nữa!!!
Hiện tại, chú em đã không thích hợp để trở thành Người dẫn đường rồi.
Chức trách mà chú em cần thực hiện là cố gắng sống sót - Đó chính là điều mà chú em phải làm
Yên lặng xem xong một đoạn hội thoại của Sinh Tử Lục đáp lời hắn, Dương Húc Minh đã bình tĩnh trở lại. Chẳng lẽ quyển sách này chịu trợ giúp hắn chỉ là do ân huệ của chú Sinh để lại sao? Nếu như ban đầu hắn nằm yên để Lý Tử giết chết, có phải chăng một người - một quỷ đều sẽ được siêu độ cùng bình yên ra đi?
Nếu thật sự như vậy, đúng như lời Sinh Tử Lục nói, hắn buộc phải có nghĩa vụ đi ràng buộc Lý Tử, tránh trường hợp Lý loạn thế gian.
...
- "Con người vốn dĩ là ích kỷ."
Dương Húc Minh thở dài, cười tự giễu:
- "Tôi đã biết Lý Tử chết thảm như vậy, giờ bảo tôi giả bộ ngoảnh mặt làm ngơ, dẫn cô ấy rời khỏi Lục Bàn Thủy, bắt đầu một cuộc sống mới....
Ví dụ như tôi không thể bảo vệ nổi người con gái mà tao yêu mến, sau đó lại chẳng thể nào đòi lại công bằng cho cô ấy sau khi cô ấy chết đi, ngược lại còn lựa chọn trốn tránh...
Sinh Tử Lục, ông anh nói xem, tôi lấy tư cách gì mà sống tiếp trên cuộc đời này nữa chứ?"
Dương Húc Minh lẩm bẩm, ánh mắt vô cùng cương nghị.
- "Ích kỷ cũng tốt, bỉ ổi cũng được, bất luận là ai đến chửi thằng Dương Húc Minh này, thì tôi cũng không thể nào giả bộ làm ngơ!
Dựa vào cái gì mà bảo hai người bị hại là tôi và Lý Tử lại phải nhân nhượng vì lợi ích của tập thể?
Dựa vào cái gì mà để bọn khốn nạn độc ác hại chết Lý Tử lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật, nhở nhơ không bị bất cứ một hình phạt nào?
Nếu như phải để những người lương thiện phải chịu thiệt thòi, dung túng cho kẻ xấu sống tốt thì thế giới mới có thể hòa bình, như vậy cái thế giới đó là một thế giới điên khùng, đã bị ô nhiễm.
Đừng nói với tôi mấy cái giáo điều lấy đại cuộc làm trọng, tôi chỉ biết một điều duy nhất, đó là nợ máu phải trả bằng máu!
Tôi là người đàn ông của Lý Tử, tôi đã hứa hẹn mang đến hạnh phúc cho nàng!
Đây là lúc tôi thực hiện cái hứa hẹn đó!"
Hòa với từng câu nói ấy, ánh mắt Dương Húc Minh càng lúc càng quyết liệt:
- "Sinh Tử Lục, tôi không biết anh có thể nghe tôi nói hay không...
Nhưng tôi đã quyết định rồi. Lần này, tôi sẽ không trốn tránh. Tôi nhất định phải đòi công bằng cho Lý Tử!
Ta nhất định phải..."
Dương Húc Minh đổi giọng thì thầm, bình tĩnh viết lên trang thứ ba của Sinh Tử Lục:
- "Nếu như tôi có thể chứng minh rằng, dù tôi có trở thành Người dẫn đường thì vẫn có thể tiếp tục sống sót, vậy tôi liền có thể trở thành Người dẫn đường hay không?"
Không lâu sau đó, Sinh Tử Lục hiện ra một câu hỏi:
Chú em định chứng minh bằng cách nào?
Thấy câu hỏi này, Dương Húc Minh vội vàng đáp bằng những con chữ:
- "Giết sạch bọn ác quỷ ẩn nấp ở Lục Bàn Thủy này, như vậy được không?"
Thật lâu sau, Sinh Tử Lục vẫn không có phản hồi. Chờ đến khi Dương Húc Minh tưởng con hàng rách nát này lại treo máy. thì toàn bộ nội dung trên trang thứ ba dần phai đi.
Từng con chữ đỏ thẫm hiện lên tại trang giấy trắng:
Hồn tiên hiển thánh:
Người sống không thể nào đối phó Lệ quỷ, nhưng Người dẫn đường lại có thể
Theo lý thuyết, chỉ có Lệ quỷ mới có khả năng giết chết Lệ quỷ, nhưng Người dẫn đường có thể khai thác tiềm năng ẩn tàng sâu trong bản thân mình, dùng nó để nhảy nhót giữa bầy Lệ quỷ đáng sợ
Lúc hai giờ sáng, một mình chú em tiến về khu nghĩa địa công lập núi Mai Hoa, tìm đến khu vực trung tâm mộ địa, sau đó nằm xuống
Chú em phải mặc áo liệm trên người, bịt hai mắt lại, trong lòng đọc thêm tên mà chú em nhớ nhung nhất
Dù có bất cứ chuyện gì phát sinh, dù chú em có nghe thấy bất cứ âm thanh gì, đều không được mở mắt ra
Nếu chú em may mắn không chết, thì chú em có thể mở ra tiềm năng ẩn giấu sâu trong cơ thể mình
Hữu nghị nhắc nhở: Cái tên mà chú em đọc thầm phải là tên của một người đã chết, và người đó bắt buộc phải là kẻ chưa bị biến thành Lệ quỷ.
Nếu chú em quyết tâm phải đi, xin đừng mang những món đạo cụ theo bên người, ví dụ như nến đỏ, Sinh Tử Lục, quyển nhật ký của tên hề thút thít, và cuối cùng là Sát Phụ kiếm.
Chỉ khi chú em đứng một thân một mình tại giao lộ âm dương, mới có thể tự thân cảm nhận được sự khủng bố cùng cực giữa sinh và tử.
Bọn chúng sẽ rất thích chú em đấy!!!
Lẽ nào do quyển sách rách nát này không đồng ý hắn trở thành Người dẫn đường, bèn chỉ hắn cái biện pháp kinh khủng như thế này. Chẳng lẽ con hàng này thấy Dương Húc Minh không ngoan ngoãn nghe lời khuyên bảo, bèn cố ấy chỉ hắn bước vào một con đường chết như thế, để mượn tay giết người ư?
Dù không mang theo bất cứ thứ gì khác cũng không sao, nhưng bảo hắn không được mang theo Sinh Tử Lục thì... Từ trước đến nay, điều kiện này chưa từng xảy ra nha.
Bên cạnh đó, hắn tiếp tục phỏng đoán một số vấn đề sâu xa hơn nữa. Chẳng lẽ bước hành động tối nay vô cùng nguy hiểm, ngộ nhỡ xày ra chuyện gì, bản thân Sinh Tử Lục cũng khó mà tránh thoát ư?
Chỉ là đi đến một khu nghĩa trang công lập rồi nằm xuống một lát thôi mà, tại sao nguy hiểm đến vậy?
Lúc trước, khi hắn tiến đánh Hầm trú ẩn Chung Sơn, gặp một nơi đáng sợ đến vậy mà Sinh Tử Lục còn chẳng muốn bỏ chạy cơ mà, thế sao lần này là tìm nơi lẫn trốn sớm đến vậy? Hay là nói, quy tắc nơi đó là không mang bất cứ món đạo cụ này đến ư?
Dương Húc Minh ảo não, thờ dài một hơi.
- "Lý Tử ơi, Lý Tử à!"
Hắn nhẹ nhàng đặt quyển Sinh Tử Lục xuống, thì thầm: - "Nếu như anh chết, thì còn ai ở lại mua vui cho em trên thế giới này?"
Ánh mặt Dương Húc Minh lại lóe ra một sự kiên định vững chắc.
- "Vì thế... anh sẽ sống sót quay về tối nay!
... phải sống để quay về gặp em!"