Nhóm dịch: Vô Sĩ4
Tại một khắc Ứng Tư Tuyết bật cười, ngồi đối diện với cô nàng, Dương Húc Minh vô thức chợt rùng mình.
Kiểu nụ cười lạnh lẽo kinh khủng này...
Trên bàn ăn, hai người đàn ông liếc nhau một cái, sau đó Dương Húc Minh đứng lên:
- "Tôi đi mua nước.”
Nhạc Chấn Đào theo sát phía sau:
- "Ừ, tôi cũng đi cùng, tiện mua thêm chút hoa quả.”
Thế là bàn ăn nơi này chỉ còn lại Ứng Tư Tuyết một mình lẻ loi trơ trọi ngồi, đờ đẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng của hai người đàn ông đang lén lút rời đi.
- "Tình huống này có gì đó sai sai rồi.”
Đi ra một khoảng cách nhất định, Dương Húc Minh thấp giọng nói:
- "Bằng vào hiểu biết của tôi với Ứng Tư Tuyết, trạng thái này của cô ấy vô cùng không thích hợp. Tôi quen biết với Ứng Tư Tuyết cũng lâu rồi. Lần thứ nhất thấy cô ấy thất thố, là lúc cô nàng bị một con Lệ Quỷ nào đó tạo ra huyễn cảnh quấy nhiễu, thời điểm ấy Ứng Tư Tuyết nhìn thấy người nhà mình.
Những lúc khác, cô gái này có thể nói là tâm chí kiên định như sắt, không vì ngoại vật mà thay đổi, vĩnh viễn luôn tỏ ra lạc quan hướng tới phía trước.
Nhìn bộ dáng này của Ứng Tư Tuyết, tôi đang hoài nghi cô ấy bị Lệ quỷ nhập thân.”
Nhạc Chấn Đào chần chờ mấy giây, nói:
- "Lệ quỷ phụ thân, điều này có thể loại trừ. Ứng tiểu thư hẳn là chỉ là đơn thuần bị hù dọa, hoặc là bị khơi lên một loại hồi ức nào đó không thoải mái, cho nên đến bây giờ vẫn bàng hoàng và mất ổn định tâm lý.
Nói thật, trước đó tôi đã cảm thấy Ứng Tư Tuyết rất không bình thường. Cho nên vì lý do an toàn, ngay sau khi chúng ta ngồi xuống, tôi liền lặng lẽ phát động năng lực của vợ tôi.
Trong khi chúng ta nói chuyện, tôi đã cảm nhận được thế giới tiềm thức của Ứng tiểu thư. Chủ nhân của thế giới tinh thần kia không hề nghi ngờ vẫn là cô ấy.
Chỉ là hiện tại, tình trạng cô nàng rất tồi tệ, quả thực là ta đã thấy qua, bóng ma tâm lý đáng sợ nhất của cô ấy.”
Nhạc Chấn Đào cười khổ tiếp tục nói:
- "Dương Húc Minh, anh bạn đã từng đi qua thế giới kia. Biết được tình huống trong thế giới ấy. Dù là một người mà trong hiện thực nhìn hết thảy đều bình thường, nhưng nội tâm của họ, thế giới tiềm thức của họ, sự sợ hãi sẽ diễn hóa ra những ác mộng vô cùng kinh khủng.
Mà ác mộng của Ứng Tư Tuyết, mặc dù tôi không dám đi vào xem, nhưng chỉ vẻn vẹn nghe bên trong vang lên tiếng kêu thảm thiết, cùng cảm nhận được khí tức tuyệt vọng từ thế giới kia, đều làm cho tôi không nhìn mà cũng phát khiếp, toàn thân tê liệt.
Đây tuyệt đối là ác mộng và tuyệt vọng triệt để. Nói cách khác, hiện tại, sợ hãi và tuyệt vọng trong tiềm thức Ứng tiểu thư đã vượt qua tất cả những người mà tôi đã từng gặp trước đây.
Hết lần này tới lần khác, cô nàng lại không chịu nói cho chúng ta biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Nhạc Chấn Đào tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- "Quả nhiên mặt ngoài càng là người lạc quan, vết thương trong lòng thường là càng nặng nề. Tuổi thơ cùng gia đình Ứng Tư Tuyết hẳn là không phải mỹ mãn gì cả!”
Dương Húc Minh nghĩ nghĩ chuyện cũ của Ứng Tư Tuyết, cảm thấy đau đầu:
- "Đâu chỉ không mỹ mãn, quả thực chính là ác mộng! Có lẽ là năng lực của Sơn Tiêu đã dẫn đến vết sẹo trong nội tâm cô ấy lộ ra, không kiềm chế được nỗi lòng.
Nhưng mà năng lực của Sơn Tiêu là để Lệ quỷ hoàn nguyện, tôi bị Lệ quỷ quấn lên còn dễ nói, dù sao trên người tôi cũng mang một đống quỷ, nhưng Ứng Tư Tuyết chẳng lẽ tự thân lực lượng tinh thần hóa thành lệ quỷ cũng sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc như vậy?”
Dương Húc Minh suy nghĩ đủ mọi hướng, nhưng mãi vẫn không đoán ra được tình huống là như thế nào. Nhạc Chấn Đào nhìn bộ dáng của hắn như vậy, chần chờ mấy giây rồi nói:
- "Haizz, mặc dù chuyện này tôi nhắc tới rất không thích hợp, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nhắc nhở anh bạn một chút, Dương Húc Minh.
Tôi nhớ không lầm, bên cạnh anh hẳn là còn lượn lờ một con Lệ quỷ thuộc hàng khủng, là cô bạn gái của anh bạn.”
Nhạc Chấn Đào híp mắt nhìn Dương Húc Minh, nói tiếp:
- "Tại thời điểm năng lực của Sơn Tiêu dẫn đến hai con Lệ quỷ trên thân anh bạn bạo động, anh chẳng lẽ không cảm thấy hiếu kỳ cô bạn gái của anh đi chỗ nào sao?”
Dương Húc Minh trợn mắt kinh hoàng:
- "Vờ cờ lờ, chẳng lẽ là Lý Tử đã làm gì với Ứng Tư Tuyết?"
Nhạc Chấn Đào vỗ vỗ vai Dương Húc Minh, tỏ vẻ cảm thông, nhẹ giọng nói:
- "Dù sao tình huống anh bạn cùng với Ứng Tư Tuyết, tất cả mọi người lòng dạ biết rõ. Nếu như bạn gái của anh vẫn theo sát bên cạnh, như vậy lúc ấy, ưu tiên của cô bạn gái muốn tìm diệt có lẽ không phải là anh bạn đâu! Nói đến thế thôi, người anh em, tự cầu phúc đi!”
Nhạc Chấn Đào lấy từ trong tủ lạnh ra mấy chai nước, nói tiếp:
- "Tôi lấy nước cho Tiểu Trúc và San San, anh bạn tự lấy nước mà Ứng tiểu thư thích uống đi.”
Dương Húc Minh ngơ ngác nhìn Nhạc Chấn Đào, rồi vội vàng chọn hai chai nước uống, sau đó trả tiền và đuổi theo sau.
- "Cảm ơn đại ca đã nhắc nhở!” - Dương Húc Minh cười giả lả - "Em là một thằng mới lớn chưa hiểu chuyện, tình huống này thực sự rất bối rối ạ. Chính là cần Nhạc đại ca loại người thành thục từng trải tới dạy dỗ cho em. Nể tình đồng đội vào sinh ra tử, nhờ anh chỉ bảo một vài đường cơ bản.”
Nhạc Chấn Đào dừng bước, liếc sang Dương Húc Minh bên cạnh, thở dài:
- "Tình huống này coi như hỏi tôi, tôi đây cũng không biết nên xử lý làm sao cho tốt. Điểm duy nhất có thể khẳng định là, bất luận lúc ấy đã xảy ra chuyện gì thì tối thiểu nhất, Ứng Tư Tuyết không bị giết chết.
Điểm này rất trọng yếu, đương nhiên là trọng yếu. Cũng không biết bởi vì cô bạn gái của anh ngay từ đầu không có ý định giết Ứng tiểu thư, hay là bởi vì chưa kịp động thủ? Cái này đoán chừng chỉ có Ứng tiểu thư biết được.
Chúng ta bây giờ chỉ biết đến có một điểm. Đó chính là hiện tại, nội tâm Ứng Tư Tuyết tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng. Cô gái này tại lúc ấy đã tao ngộ sự tình cực kỳ kinh khủng, mặc dù may mắn sống sót, nhưng bóng ma tâm lý đến bây giờ cũng còn không tán đi.
Bóng ma tâm lý này sâu sắc đến trình độ nào, cứ nhìn cô ấy vừa rồi bên ngoài thì cười bên trong không cười, xem nụ cười quỷ dị kia là hiểu được rồi.
Nếu như là tôi đây, đại khái chỉ có cách là cứ chiều theo ý cô nàng, ưu tiên trấn an tâm lý của cô ấy trước, để Ứng tiểu thư thoát khỏi bóng tối tâm lý ấy rồi sau đó mới hỏi chuyện rõ ràng.”
Nhạc Chấn Đào lắc đầu, tiếp tục nói:
- "Dù sao trước đây, mỗi lần tôi với vợ phát sinh mâu thuẫn, chỉ có một biện pháp ứng đối, đó là nếu thuận với ý kiến của vợ thì nghe theo, còn không thuận với ý kiến của vợ thì cũng cứ làm theo, rồi sau đó từ từ phân tích xoay chuyển dần dần.
Phụ nữ ấy mà, luôn luôn hẹp hòi bụng dạ nhưng lại dễ mềm lòng. Anh bạn cứ chiều chuộng nghe theo cô nàng mấy lần, tự nhiên cô ấy sẽ vui vẻ.”
Nghe xong bài giảng của Nhạc Chấn Đào, Dương Húc Minh mắt tròn mắt dẹt hỏi:
- "Chỉ cần như vậy thôi hả? Anh Nhạc xác định có thể hiệu quả chứ?”
Nhạc Chấn Đào vẻ mặt tỉnh bơ đáp:
- “Dù sao tôi với vợ mỗi lần cãi cọ đều dùng cách ấy. Cho đến nay, gia đình luôn luôn hòa thuận, hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, chưa từng có cãi lộn nghiêm trọng.”
Một khắc này, Nhạc Chấn Đào ở trong mắt Dương Húc Minh tỏa ra ánh sáng thần thánh, tựa như ngọn đèn chỉ đường rực rỡ trong đêm tối. Hắn tỏ vẻ thán phục rồi quay nhìn về phía quầy đồ nướng.
Từ chỗ này, Dương Húc Minh có thể nhìn thấy Ứng Tư Tuyết đang ngồi trước quầy, một mình cô gái lặng lẽ nhìn xa xăm, biểu lộ âm trầm đờ đẫn. Hắn cắn răng nói:
- "OK! Tôi biết làm thế nào. Không phải là làm con cún ngoan ngoãn nghe theo cô ấy sao? Không vấn đề gì.” Dương Húc Minh dõng dạc "Đàn ông làm cún ngoan, không hề mất mặt!"