Nhóm dịch: Vô Sĩ
Bên trong thế giới đen kịt, Dương Húc Minh cảm giác thân thể mình đang vỡ vụn rồi hàn gắn lại liên tục, tuần hoàn không ngừng.
Điểm kỳ quái chính là, chẳng ngờ rằng hắn không hề cảm thấy đau đớn gì cả.
Chỉ là, cái cảm giác thân thể của chính mình bị vỡ nát, sau đó được tái tạo lại, rồi tiếp tục vỡ nát... thật là quá khủng khiếp.
Liên tục chịu đựng trạng thái kỳ lạ này, Dương Húc Minh cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cuối cùng, hắn nhận ra cơ thể của mình đã bình thường trở lại, không còn bị vỡ nát nữa.
Nhưng mà, hắn lại không thể những thấy bất cứ thứ gì trong bóng tối dày đặc như thế này, cũng không sờ mó được vật thể nào xung quanh cả.
Tình trạng này tương tự như một người đang lơ lửng giữa vũ trụ lạnh giá, không có bầu trời bên trên, cũng không có mặt đất phía dưới; tất cả chỉ là một khoảng không vĩnh cửu.
Thế nhưng, cảm giác này biến mất nhanh chóng. Dương Húc Minh nhận ra có một lực hút mạnh mẽ xuất hiện, đồng thời thân thể của hắn bị hút vào đó mà không thể nào phản kháng nổi.
Tựa như phía trước có một lỗ đen đang cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Bên cạnh hắn, dường như có một vài cái bóng quỷ hiện lại, bị hút về cùng một hướng tương tự như hắn vậy.
Những bóng quỷ kia trông khá quen thuộc, lại có con lạ lẫm, mà khó tin nhất là Dương Húc Minh lại nhìn thấy một cỗ kiệu hoa đỏ thẫm vừa lướt nhanh qua bên người.
Ngay lúc ấy, tim Dương Húc Minh liền giật thót một cái, giật mình tỉnh táo, thoát khỏi trạng thái mơ màng từ ban đầu.
Cmn...!!! Đại tiểu thư nhà họ Vương quả nhiên không chết!
Dương Húc Minh cố gắng giữ bình tình, biết rõ mình cần phải quan sát lại kĩ càng, nhưng sau đó hắn lại chẳng còn nhìn thấy chiếc kiệu hoa màu đỏ kia nữa. Trái lại, một bóng dáng thân quen lọt vào trong tầm mắt hắn.
Đó là... Ứng Tư Tuyết ư?
Dương Húc Minh trơ mắt nhìn cô gái với gương mặt đờ đẫn bay qua người mình, bèn vô thức bắt lấy tay cô ấy. Sau đó, cả hai người cùng bị hút vào trong bóng tối dày đặc kia.
...
Từng hạt tuyết lạnh giá rơi xuống bờ vai Dương Húc Minh.
Hắn giật mình nhìn khoảnh sân nhỏ, lại nhận ra khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, chợt phát hiện mình đã thoát khỏi nơi tăm tối đáng sợ ấy.
Chẳng lẽ hắn ra khỏi bàn cờ rồi ư? Dương Húc Minh vô thức nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Nhưng lần này, trong sân hoàn toàn trống rỗng, chẳng có một bóng quỷ nào cả.
Cây hòe già khô héo đứng sừng sững, im ắng giữa mảnh sân không người.
Thân cây vặn vẹo giống những con trùng nhỏ, xấu xí và quái dị. Bên dưới táng cây, bàn cơ chia ra hai màu đen trắng rõ rệt, thế nhưng cảnh tượng một người, một quỷ đánh cờ với nhau giờ đã không còn.
Trong tầm mắt của Dương Húc Minh hiện tại, hắn chỉ thấy một bóng hình đang ngồi yên tại nơi đó.
Đối diện với gã nọ, cũng không nhìn thấy lão quỷ của nhà họ Vương nữa.
Giữa màn mưa tuyết lất phất trong sân, chỉ còn mỗi một chàng trai trẻ toàn thân trắng bệch một màu tuyết, cả người cứng đờ ngồi tại đó, chẳng khác gì một bức tượng điêu khắc.
Dương Húc Minh vô cùng ngạc nhiên:
- “Anh là Lâm Tông Lễ phải không?”
Hắn hô lên một tiếng.
Nhưng mà, chàng trai trẻ không trả lời, vẫn ngồi yên tại đó, chẳng hề nhúc nhích. Ngược lại, một âm thanh thở dài vang lên sau lưng Dương Húc Minh.
- “Không cần kêu nữa, nó không nghe đâu.”
Sao lại là âm thanh này? Đây là thứ đã khắc sâu trong ký ức của hắn cách đây một thời gian ngắn. Bởi vì, đó chính là giọng nói của Lâm Tông Lễ.
Nhưng ngay khi Dương Húc Minh định quay người lại, thì có một sức mạnh lạnh lẽo vô hình khống chế thân thể hắn, khiến hắn không thể động đậy.
Hắn chỉ có thể đứng cứng đờ tại đó, vẻ mặt khó tin nhìn về dáng người ngồi trước tàng cây hòe khô héo kia.
Giọng nói sau lưng Dương Húc Minh vang lên lần nữa.
- “Sự xuất hiện của Quỷ đoạt mạng làm kế hoạch của tôi bị xáo trộn.
Hiện tại, ván cờ đã được thiết lập lại, khiến tất cả mọi thứ quay lại từ vị trí ban đầu.
Nhưng lần này, tình hình vô cùng nguy hiểm.
Vị Quỷ đoạt mạng đến từ Huyết Hà kia đang phá hỏng tất cả mọi thứ nơi đây.
Mà hành động phá hoại của ông ấy có thể gây ra ảnh hưởng đến chiếc qua tài máu được chôn cất sâu trong cơ ngơi nhà họ Vương.
Nếu cái thứ nằm trong quan tài máu tỉnh lại, tất cả mọi người đều phải chết.
Cho nên... Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi một việc, đồng thời đó cũng là trợ giúp cho chính bản thân các anh.”
Âm thanh của Lâm Tông Lễ vẫn chậm rãi vang lên:
- “Đi sâu vào bên trong dinh thự của nhà họ Vương, tìm ra chiếc quan tài máu đó, rồi khép chiếc nắp quan đang bị hở ra cho kín lại.
Chỉ có cách đó mới có thể ngăn cản tồn tại bên trong cỗ quan tài máu đó thức giấc.”
Giọng nói của Lâm Tông Lễ vừa công bố một nhiệm vụ đáng sợ. Điều này làm hắn phải run rẩy trong lòng.
- “Vô tận sâu trong dinh thự nhà họ Vương hả anh? Rồi phải tìm ra chiếc quan tài máu để ngăn cản nữ thi không đầu leo ra ngoài sao?”
Độ khó của nhiệm vụ này cũng quá cmn khó à nha.
- “Anh có chắc là không còn bất cứ con ác quỷ nào khác trong đó hay không? Bọn lệ quỷ nhà họ Vương mà nhìn thấy em thì cũng không niềm nỡ tươi cười đâu!” Dương Húc Minh vội hỏi: - “Hay ý anh nói là anh đảm bảo cho em khi quay về sẽ không chạm mặt mấy con lệ quỷ khác?”
Sau khi nghe Dương Húc Minh hỏi câu này, trong khoảng vài giây hắn không hề nghe thấy tiếng trả lời. Mãi một lúc lâu, giọng nói của Lâm Tông Lễ mới vang lên:
- “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Ngay lúc ấy, một bàn tay lạnh giớ, tê cứng đập nhẹ vào vai Dương Húc Minh. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì một lực hút mạnh mẽ khác lại xuất hiện.
Hắn có cảm giác như mình bị hút vào trong một cơn lốc xoái, thế giới tụa như đang nghiêng ngã.
Lời mà Dương Húc Minh nghe được sau cùng, chỉ là một câu than nhẹ của Lâm Tông Lễ:
- “Cẩn thận máu...”
Đoạn sau, Dương Húc Minh không nghe rõ.
Hắc ám liền nuốt chửng cả thân người hắn.
Cẩn thận máu ư? Cẩn thận máu là cái gì? Haizzaaa, anh Lâm ơi là anh Lâm, anh có muốn nói chuyện cũng đừng nói lấp lửng thế kia chứ! Cẩn thận máu sao? Hay ý nói cần thận chiếc quan tài máu? Hay là hắn phải cẩn thận đối với những vật khác nữa.
Dương Húc Minh mang gương mặt xoắn xít ấy, xuất hiện ngay giữa ruộng ngô.
Phía trên đầu hắn là bầu trời đen tối, quỷ dị, không thấy bất cứ thứ gì. Giữa ruộng ngô cao chừng ngang hông, hắn khó mà nhìn thấy cảnh tượng ở phía xa xa.
Dương Húc Minh cứ ngữ mình bị tiến vào một trò chơi ngoại tuyến nào đó, xung quanh chỉ toàn là sương mù chiến tranh.
Bất quá, hắn có thể thấy rõ hai cô gái đang bên cạnh mình, chính là Lâm Thu và Ứng Tư Tuyết.
Vừa lúc Dương Húc Minh nhìn Ứng Tư Tuyết, thì cô ấy cũng đang nhìn hắn chăm chăm. Tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau.
Một không khí tẻ nhạt dần lan tỏa.
Lúc này, Ứng Tư Tuyết mới ho một cái, bèn nói: - “Anh sờ đủ chưa?”
Dương Húc Minh giật thót mình, liền buông tay ra, vô cùng xấu hổ: - “Anh không có cố ý...”
Ứng Tư Tuyết hừ một tiếng, trêu chọc: - “Nhìn dáng dấp nhăn nhó của anh y chang như chưa từng nắm tay con gái vậy đó. Chẳng phải anh từng làm phi công lái máy bay lớn tuổi hơn sao? Chuyện này đối với anh cũng đơn giản thôi mà, sao lại phản ứng giật mình tới vậy?”
Dương Húc Minh quýnh quáng cả lên, nói: - “Chị hai à, giờ đang là lúc nguy cấp, anh không rãnh nghe em nói nhảm đâu!”
Ứng Tư Tuyết sững sốt: -:Hở? Lúc nguy cấp ư? Chẳng phải chúng ta đã được hồi phục như cũ rồi sao? Lại có chuyện gì xảy ra rồi?”
Dương Húc Minh nhìn Lâm Thu bên cạnh thì thấy cô bé cũng hoàn toàn mù tịt tình hình, rõ ràng cũng chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.
Chẳng lẽ Lâm Tông Lễ chỉ nói chuyện riêng với mỗi một mình hắn?
Dương Húc Minh nhức nhối trong lòng, bèn kể lại cuộc nói chuyện giữa hắn và Lâm Tông Lễ cho hai cô gái này nghe.
Sau khi nghe xong, Ứng Tư Tuyết tỏ vẻ cạn lời với hắn.
- “Đi vào trong dinh thự nhà họ Vương tìm quan tài máu à?” Cô nàng nhìn Dương Húc Minh bằng một ánh mắt khó tin: - “Sau khi anh nghe cái nhiệm vụ đó xong, câu hỏi thứ nhất lại không chịu hỏi cái quan tài máu đó nằm ở đâu, lại đi hỏi bên trong có lệ quỷ xuất hiện hay không... Chẳng lẽ anh nghĩ bên trong dinh thự nhà họ Vương sẽ không có con quỷ nào à?”