Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ba người cuối cùng vẫn quyết định tiến vào bãi đậu xe bỏ hoang dưới đất này.
Sau khi bước qua khỏi cửa, một mùi mốc meo mục nát xộc vào mũi cả bọn Dương Húc Minh. Loại mùi này Dương Húc Minh cũng không lạ lẫm gì, đã rất nhiều lần thám hiểm các căn nhà bỏ hoang, hắn đều ngửi qua đủ hết các loại mùi rồi.
Nhưng bãi đậu xe ngầm dưới đất trước mắt hoàn toàn không giống với những khu vực linh dị mà trước đây Dương Húc Minh đã từng đi qua.
Bởi vì nơi này là chỗ Lý tử chết thảm.
Lý tử biến thành lệ quỷ chính ở chỗ này. Trong cơn ác mộng của Dương Húc Minh, hắn đã chứng kiến tình cảnh sau khi Lý Tử bị giết chết, đã từng được nhìn qua tồn tại của bãi đậu xe ngầm này.
Đồng thời trùng hợp chính là, trong cơn ác mộng kia, lối cửa mà Lý tử lao ra vừa vặn chính là nơi bọn hắn đang chậm rãi tiến vào.
Dương Húc Minh đứng ở lối cửa ra vào âm u, mờ mịt nhìn tất cả khung cảnh trước mắt. Trong thoáng chốc, hắn dường như quay trở lại cơn ác mộng kinh khủng kia, bên tai nghe rõ mồn một tiếng la hét hoảng sợ của bọn người nuôi quỷ.
Dương Húc Minh lắc lắc đầu, cố loại bỏ suy nghĩ cổ quái kia. Hắn dần lấy lại bình tĩnh. Cho dù Nhạc Chấn Đào nói Quỷ Diện không ở nơi này, nhưng bọn hắn vẫn không thể mất cảnh giác được.
Quỷ Diện đã có thể né tránh Lý tử truy sát, nói không chừng năng lực của kẻ này chính là tự mình ẩn núp? Khiến cho năng lực của cô vợ Nhạc Chấn Đào cũng không thể tìm ra?
Ba người cũng không hề thư giãn chủ quan chút nào. Bọn hắn giơ ngọn đèn pin công suất lớn đủ gây mù mắt người nhìn, chậm rãi đi vào khu vực tăm tối bên trong.
Cái bãi đậu xe dưới đất bỏ hoang lâu ngày này cũng không lớn. Phía ngoài và cả khu vực bên trong này, toàn bộ vách tường và sàn nhà phủ đầy một lớp tro bụi. Ánh đèn pin trắng bệch đảo qua, toàn bộ thế giới dưới lòng đất phản ra một loại ánh sáng làm người ta sợ hãi.
Phía trước là vách tường lấp kín, chia cắt bãi đỗ xe thành từng khu vực khác nhau. Vách tường hai bên đều có một cái cửa ra vào đủ cho hai xe đi song hành.
Bọn Dương Húc Minh đi xuyên qua cái cửa này, tiến vào khu vực thứ hai của bãi đậu xe dưới đất.
Đèn pin ánh loang loáng đảo qua, xa xa, bọn hắn nhìn thấy một cái xe van bỏ hoang đậu giữa khu vực trống trải.
Khu vực thứ hai này cũng trống rỗng như khu vực đầu tiên, chỉ có thêm một cái xe van bỏ hoang tràn đầy rỉ sét.
Nhìn thấy xe van trong nháy mắt, Dương Húc Minh biểu lộ hơi chậm lại. Hắn vô thức đi thẳng về phía trước. Dựa theo đoạn ký ức mơ hồ còn nhớ được trong đầu, hắn dừng ở chỗ đất trống cách xe van một khoảng không xa.
Dương Húc Minh cầm đèn pin chiếu vào mảnh sàn xi măng tràn đầy tro bụi. Trên đám bụi dày này vẫn còn lưu lại rất nhiều vết máu khô.
Ngay tại hai tháng trước, ở nơi này, cùng vị trí này có một cô gái nằm hôn mê. Trên người cô gái mặc áo cưới đỏ chót, xung quanh là những kẻ ác độc quỷ dị đang cầm dao kéo thi nhau xẻ thịt cô.
Những người phụ nữ tàn nhẫn sát hại cô, biến cô thành lệ quỷ, khiến cho hài nhi trong bụng cô còn chưa kịp thành hình đã bị giết chết cùng.
"...”
Dương Húc Minh vô thức siết chặt nắm đấm.
Hắn đứng bên cạnh những vết máu này, hít một hơi thật sâu, không nói gì. Ứng Tư Tuyết đi đến bên người hắn, nhìn thấy những vết máu khô trên đất, cô cũng trầm mặc mấy giây rồi nói:
- “Chuyện cũng xảy ra rồi. Anh đừng buồn.”
Dương Húc Minh lặng im không đáp, chỉ càng siết chặt nắm tay. Ứng Tư Tuyết ánh mắt phức tạp nhìn hắn, không nói thêm gì. Ba người cứ như vậy trầm mặc hồi lâu.
Một lúc sau, Dương Húc Minh mới bỗng nhiên lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- "Nhạc Chấn Đào, anh nói những thứ kia… Vẫn còn đang ở bên trong hay sao?”
Nhạc Chấn Đào gật đầu
- "Ừm, vẫn đang ở bên trong. Tình huống nhìn thấy trong thế giới ác mộng, cái bãi đậu xe dưới đất này chia ra làm ba khu vực, tất cả những vật kia đều tập trung ở chỗ khu vực sâu nhất phía trước.
Dương Húc Minh nghiến răng lạnh lẽo nói:
- “Vậy chúng ta đi qua đó...”
Hắn mặt không biểu tình dẫn đầu đi vào chỗ sâu, Ứng Tư Tuyết cùng Nhạc Chấn Đào vội vàng đuổi theo hắn.
Tiếng bước chân của ba người vang lên trong bãi đậu xe tăm tối, truyền ra xa xa. Nếu như trong bãi đỗ xe có người, như vậy đối phương khẳng định đã biết bọn Dương Húc Minh đang đến.
Nhưng mà trong bãi đỗ xe, trừ tiếng bước chân của ba người bọn Dương Húc Minh ra thì mọi thứ vẫn tĩnh mịch im ắng như cũ. Thậm chí cả chỗ khu vực sâu nhất mà Nhạc Chấn Đào nói, cũng không có bất kỳ âm thanh nào vang đến.
Ba người chậm rãi đi về phía trước. Mỗi người riêng phần mình đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Trong lòng bàn tay Dương Húc Minh im ắng thiêu đốt lên ngọn lửa màu đen. Sau lưng Nhạc Chấn Đào là đứa nhóc máu me khắp người đang đưa mắt cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Rất nhanh, ba người xuyên qua ranh giới của khu vực thứ hai và khu vực thứ ba, vượt qua cánh cửa giữa bức tường xi măng, tiến thẳng vào chỗ sâu nhất của bãi đậu xe ngầm bỏ hoang.
Vừa mới tiến vào khu vực này, không khí khắp nơi là một mùi thối nhàn nhạt. Loại mùi thối kia rất kỳ quái, giống như là mùi của cơ thể người lâu ngày không tắm rửa, lại giống như mùi của đồ ăn bỏ lâu thiu thôi, khiến người ta vô thức cảm thấy rất khó chịu.
Bước chân cả ba người Dương Húc Minh đều ngừng lại.
Dưới ánh đèn pin chói mắt, tất cả hình ảnh của nơi này đều được phơi bày…
Bọn hắn cuối cùng đã thấy rõ là cái gì đang tỏa ra mùi hôi thối kỳ quái này…
…
Một đám xác chết…
Hoặc là nói, một bầy người chết sống lại…
Chỗ sâu nhất của bãi đậu xe dưới đất, trong thế giới đen ngòm, ở phía bức tường cuối cùng của khu vực thứ ba này, một hàng người chết đang ngồi trên sàn.
Những bóng người này, tất cả đều đờ đẫn ngồi trên sàn nhà, lưng tựa tường xi-măng, biểu lộ vô hồn. Kẻ thì ngửa đầu kẻ thì cúi đầu, kẻ thì nghiêng đầu gác lên vai người bên cạnh. Tất cả đểu bẩn thỉu, quần áo rách rưới, rõ ràng là một đám vô gia cư lang thang không nơi cư ngụ.
Chỗ giống nhau duy nhất trên người bọn chúng chính là ở trán…
Chính giữa trán của mỗi kẻ này, lớp da đều bị cắt bóc hết ra. Máu khô từng cục từng cục dính nhây nhớp trên mặt trên mũi, chảy xuống đọng ở cổ, ngực, tay chân.
Rất hiển nhiên là sau khi bọn chúng bị lột lớp da trán ra, không ai quản nên máu tươi cứ như vậy chảy khắp toàn thân của bọn chúng. Đến mức trên mặt tất cả đều nhuộm một màu đỏ lòm, dưới ánh đèn pin loang loáng tạo thành những gương mặt quỷ đang sợ.
Mà chỗ trán tất cả bọn chúng, lớp da bị bóc ra, phần thịt còn lại bị cắt khắc tạo thành một chữ giống hệt nhau…
Những kẻ này ngồi dựa tường, vậy mà trên trán đều khắc một chữ hoàn toàn giống nhau sâu đến tận xương sọ:
“CỬA”
Biểu lộ của Dương Húc Minh đều là bàng hoàng. Cảnh tượng trước mặt hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của bọn hắn.
Trong đó hoảng sợ nhất là Nhạc Chấn Đào.
Liên tưởng đến những thứ nhìn thấy bên trong thế giới ác mộng, Nhạc Chấn Đào lập tức hiểu ra tình huống mà những kẻ trước mắt gặp phải.
- “Bọn chúng, tất cả đều là người chết sống lại!” Nhạc Chấn Đào thảng thốt nói, "Người nuôi quỷ chiếm đoạt ý thức tinh thần của bọn họ, khiến bọn họ biến thành những xác sống không có tư duy năng lực.
Trong thế giới tiềm thức, tôi nghe được tiếng gào thét thống khổ của tất cả những người này!”
Sắc mặt Nhạc Chấn Đào trắng bệch, hai tay đều đang phát run:
- "Bọn chúng đã chết, nhưng thân thể cùng đại não vẫn không triệt để tử vong. Cho nên bọn chúng cũng không triệt để tiêu vong, vẫn còn thống khổ kêu khóc trong thế giới tiềm thức.