Nhóm dịch: Vô Sĩ
Loại cảm giác mơ hồ không rõ nguyên nhân này, Dương Húc Minh hoàn toàn không hiểu thấu. Thời gian gần đây từ chuyến đi Bành Trạch trở về, Tiểu Tư luôn gây cho hắn cảm giác bất an, tựa hồ cô nàng này hiện tại tâm tình rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến đòi mạng hắn. Nhưng giây phút song phương đối mặt vừa rồi, Dương Húc Minh lại cảm nhận được một tâm trạng tuyệt vọng bi thương.
Loại cảm xúc bi thương này, cho dù chỉ thoáng qua trong chốc lát, cũng khiến cho Dương Húc Minh hai mắt cay đỏ, hô hấp tựa hồ bị bóp nghẹt.
Hắn không cách nào hình dung được, tâm cảnh của Tiểu Tư lúc này có bao nhiêu tuyệt vọng.
Rất hiển nhiên là, dạng này cảm xúc dồn nén của Tiểu Tư, cuồn cuộn như sóng ngầm, tuyệt đối không bình tĩnh giống như biểu lộ bên ngoài.
Ngẫm nghĩ một lát, Dương Húc Minh thở dài nói: "Anh cảm thấy Tiểu Tư tạm thời sẽ không manh động, vừa rồi cô ấy không hề có ý định giết người."
Sau đó, hắn đem sự việc vừa mới phát sinh kể lại cho Ứng Tư Tuyết nghe.
Sau khi Ứng Tư Tuyết vào phòng hắn, cô nàng đã cẩn thận lục soát kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách trong một lượt, tìm vô cùng kỹ càng, Dương Húc Minh lẳng lặng đi theo nhìn, cũng không hỏi Ứng Tư Tuyết đang muốn tìm thứ gì. Thẳng đến khi hai người soát hết cả ba khu vực nhà tắm, phòng ngủ, phòng khách, Ứng Tư Tuyết lúc này mới ngồi xuống, hỏi hắn:
- "Đã tìm qua một lượt, toàn bộ không có gì khả nghi, Tiểu Tư thật sự chỉ hiện thân rồi sau đó cái gì cũng không làm?"
Ứng Tư Tuyết lắc lắc đầu, cảm thấy rất hồ nghi: "Tiểu Tư giai đoạn này cùng anh đối nghịch, thật sự là có ý định giết người không sai. Lấy tình trạng của anh hiện tại, muốn ra tay hạ thủ thì anh tuyệt đối không thoát được."
Cơ hội tốt như vậy.... nhưng là Tiểu Tư không làm, rốt cục cô ấy muốn gì?
Ứng Tư Tuyết nghĩ muốn nát óc cũng không tìm ra cách lý giải hành vi của đối phương.
- "Đã không định giết người, vì cái gì còn muốn hiện thân?"
Dương Húc Minh nhún vai không trả lời.
Ứng Tư Tuyết lần nữa nhìn về phía hắn: "Xem ra tình hình không ổn còn hơn dự đoán. Không tưởng tượng được Tiểu Tư có thể vô thanh vô tức lấy đi quyển nhật ký ngay dưới mí mắt em."
- "Dương đại sư." Cô gái nói: "Anh sang phòng của em mà ngủ, em ở bên cạnh canh cho. Lỡ thời điểm anh đang ngủ say không có chút sức phản kháng nào mà Tiểu Tư lại xuất hiện, nói không chừng cô ấy không nhịn được mà xuống tay thì nguy to."
- "Mặc dù anh nói có cảm giác người ta hiện tại không có ý định giết người. Nhưng chúng ta cũng không thể chủ quan lơ là phòng bị, lấy mạng ra đùa. Anh nghĩ thế nào?"
Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu đồng ý: "Tốt, an toàn là trên hết."
Thế là hai người sang gian phòng xép phía bên Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh tiếp tục ngủ, Ứng Tư Tuyết ngồi bên cửa sổ, lấy điện thoại ra vừa chơi vừa ngó chừng Dương Húc Minh.
Về phần cuốn nhật ký của Tiểu Tư, đã hoàn toàn biến mất tăm.
Ứng Tư Tuyết rà soát trong phòng mình, cũng không có tìm được.
Nhưng là tạm thời cũng không cần quản chuyện này, cô nàng cứ vậy ngồi canh, nhìn Dương Húc Minh chìm vào giấc ngủ.
Lúc này phía Nhạc Chấn Đào cũng đã tìm được chỗ ở của Quỷ Diện. Nhưng hắn không có lỗ mãng tiếp cận quá gần mà trước tiên đánh một vòng, tìm được chỗ quan sát thuận lợi gian phòng kia, kế tiếp Nhạc Chấn Đào lấy ra thiết bị quan sát từ xa kèm camera quay chụp, nhắm ngay gian phòng của đối phương rồi thiết lập cho máy bắt đầu ghi hình rồi chờ đợi, chờ cho thiết bị giám sát này ghi hình trọn vẹn mọi hoạt động trong ngày của khu nhà phía trước là được.
Ứng Tư Tuyết ngồi trong phòng, thỉnh thoảng ngước lên, nhìn về hướng Dương Húc Minh đang ngủ say.
Thời gian lặng lẽ trôi, Dương Húc Minh ngủ càng lúc càng sâu, hô hấp dần trở nên chậm rãi.
Nhìn dáng vẻ ngủ rất ngon.
Thấy hắn như vậy, Ứng Tư Tuyết cười cười một mình.
- "Nhìn có vẻ rất thoải mái nha..."
Nằm trên giường, Dương Húc Minh tựa hồ nghe được thanh âm Ứng Tư Tuyết, bỗng nhiên trở mình, miệng lầm bầm...
- "Đại tiểu thư...."
Đại tiểu thư làm sao thì sau đó nghe không rõ. Ngồi bên cửa sổ, Ứng Tư Tuyết giật mình, nhịn không được cười khẽ.
- "Đồ ngốc này... ngủ mơ nói linh tinh."
- "Mà dám nằm mơ gọi tên mình như vậy? Không sợ chị Lý Tử ăn giấm chua sao?"
Cô gái cười cười bất đắc dĩ, lắc đầu nhìn Dương Húc Minh vẫn đang say ngủ.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của cô nàng trở nên cứng đờ.
Bởi vì nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống đột ngột, âm lãnh hàn khí bỗng lan tràn khắp nơi.
Dương Húc Minh nằm trên giường lúc này, tựa hồ lâm vào một cơn ác mộng, thân thể khó chịu trở mình liên tục. Mà khoảng không phía trên cơ thể hắn, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một cái bóng đen quỉ mị.
Bóng đen này lơ lửng phiêu phù trên không trung, mơ hồ không rõ, như một hình chiếu ảo ảnh quái dị, khiến người ta nhìn thấy phát lạnh trong lòng.
Ứng Tư Tuyết toàn thân cứng ngắc, kinh ngạc nhìn đạo bóng đen một mực trôi nổi bên trên cơ thể Dương Húc Minh, cái gì cũng không làm. Nhưng theo thời gian kể từ lúc nó xuất hiện, biểu lộ của Dương Húc Minh càng lúc càng trở nên khó chịu, hô hấp càng lúc càng khó khăn nặng nề.
- "....Lý Tử!"
Trong cơn mơ mệt nhọc, hắn khó chịu thở dốc, thốt lên cái tên này.
Mà bóng đen lơ lửng bên trên hắn, lẳng lặng cúi thấp đầu, mép váy nhấp nhô trong không trung, ngẫu nhiên thoáng lộ ra vài tia tinh hồng đỏ rực.
Ứng Tư Tuyết kinh ngạc há to miệng. Nhưng sự việc phát sinh kế tiếp, càng khiến cho người ta khiếp sợ.
Bóng đen xuất hiện không bao lâu, âm lãnh hàn ý tràn ngập khắp gian phòng, đột nhiên một luồng không khí lạnh lẽo khác từ đâu tràn tới.
Ngồi bên cửa sổ, Ứng Tư Tuyết cảm nhận được từng cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát hiện ra chẳng biết lúc nào, phía cửa chính có một bóng người trắng bệch đứng đấy, váy dài rủ xuống cúi thấp đầu, làn da không chút huyết sắc hai tay ôm quyển nhật ký hồng nhạt, trên bìa nhiễm chút máu tươi, bộ dáng rất doạ người.
Sau khi Dương Húc Minh say ngủ, tình huống xảy ra là như vậy? Lý Tử và Tiểu Tư đồng thời cùng xuất hiện?
Ứng Tư Tuyết căng thẳng, thân thể căng cứng trong vô thức. Nhưng hai bóng quỷ này đều không để ý đến cô gái.
Tiểu Tư vừa xuất hiện, lập tức trôi nổi tiến đến gần giường ngủ Dương Húc Minh, sau đó dừng lại cách một khoảng, chăm chú nhìn hắn đang ngủ say.
Dương Húc Minh lúc này tựa hồ ác mộng lên đến cao trào.
Hắn khó chịu chay mày xoay thân, lẩm bẩm trong miệng.
- "...Tiểu Tư..."