Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nhìn từng dòng chữ màu máu hiện lên trên trang giấy của Sinh tử lục, Dương Húc Minh cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Lần gần nhất xem xét những văn tự chỉ dẫn này, đối với hắn tựa như đã cách xa nhiều năm, loại cảm giác vừa quen vừa lạ này rất kỳ quái, ngẫm lại, kể từ lần thực hiện nghi lễ hỏi quỷ lần đầu tiên, thời gian mới trôi qua nửa tháng, vỏn vẹn trong hai tuần, đã xảy ra vô số chuyện, nhân sinh quan của Dương Húc Minh cũng có sự thay đổi không thể tưởng tượng nổi.
Hắn thở dài một cái, khép cuốn Sinh tử lục lại.
- “Lần này, ta tuyệt đối sẽ không thất bại!” Dương Húc Minh hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, hai bàn tay nắm chặt.
Trong ánh mắt hắn, lấp loé ánh sáng như lửa cháy hừng hực. Đến thời điểm hiện tại, đã không còn gì có thể ngăn chặn quyết tâm của hắn.
Dương Húc Minh một mực theo đuổi, là muốn đòi lại công đạo cho Lý Tử, cũng là củng cố lòng tin thiện ác có báo cho hắn. Theo cách nhìn của Dương Húc Minh, nếu như những kẻ thủ ác kia không có ai trừng trị, vậy thì hắn sẽ làm! Những kẻ kia làm cho hắn tan cửa nát nhà, nhất định phải trả giá tương xứng cho tội ác của chúng.
Tầm rạng sáng, xung quanh khu công viên ngập nước vắng lặng, đường phố không người qua lại.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, lác đác vài cỗ xe chạy trên đại lộ phía xa xa, ngày nghỉ khu vực này vốn đã ít người lại càng trở nên vắng vẻ, vào giờ này thì lại càng không có ai lui tới, duy nhất chỉ có một cô gái xinh xắn, tóc ngắn dáng vẻ hoạt bát lanh lợi, miệng ngậm kẹo que đang loay hoay làm cái gì đó.
Ứng Tư Tuyết.
Đứng trên sân thượng của toà nhà cao nhất trong khu học viện, cô gái ngáp nhẹ một cái, nhìn về phía cao ốc bên kia đường, chính là nơi Dương Húc Minh thuê ở trọ, đối diện với học viện sư phạm. Từ chỗ sân thượng này, cô gái có thể thoải mái quan sát nhất cử nhất động mọi chuyện diễn ra trong căn phòng của Dương Húc Minh, dĩ nhiên là với sự trợ giúp của một chiếc kính viễn vọng chuyên dụng, thuộc loại hàng cao cấp, quả đáng đồng tiền bát gạo, chỉ cần thao tác một lát làm quen với thiết bị, Ứng Tư Tuyết thậm chí có thể điều chỉnh tiêu cự quan sát cả con muỗi đậu trên vách tường phòng đối phương.
- “Điện thoại gọi không bắt máy, tin nhắn cũng không trả lời, từ sập tối đến giờ vẫn ngồi lì trong phòng khách, tên này không phải là đang phê thuốc đó chứ?”
Ứng Tư Tuyết chờ lâu như vậy nên có chút sốt ruột, cô gái lầu bầu một chút, thỉnh thoảng lại ghé mắt vào ống kính để quan sát. Qua suốt mấy giờ liền mà Dương Húc Minh vẫn một mực ngồi yên tại chỗ, cái gì cũng không làm, cứ ngẩn người như thế cả đêm.
Đến nỗi, Ứng Tư Tuyết hoài nghi có phải hay không, vị Dương đại sư này đã hoá đá.
- “Nhẩm tính thời gian, đêm nay hẳn là anh chàng sẽ thực hiện nghi thức hỏi thăm bạn gái không sai.”
Cân nhắc trong đầu, Ứng Tư Tuyết tiếp tục phán đoán.
- “Dương ca đã hạ quyết tâm phải hỏi cho rõ đầu đuôi ngọn ngành, chắc chắn sẽ không trù trừ kéo dài thời gian, tối qua chắc chắc chưa hỏi, nếu không hiện tại sẽ không có cái phản ứng như thế này, cho nên… nhất định là đêm nay. Con gà trống trong phòng, là tế phẩm để thực hiện nghi thức sao?”
- “Ài… tiếc là bạn gái anh ấy quá ghê gớm, không dám tiếp cận gần hơn a, thật tò mò muốn tận mắt thấy bộ dạng anh chàng lúc nói chuyện với bạn gái nó như thế nào.”
Ứng Tư Tuyết vừa nghĩ ngợi linh tinh, miệng ngậm kẹo que có chút xoắn xuýt tiếc nuối…
Một lúc sau, khi cô gái lần nữa ghé mắt nhìn vào ống kính, phát hiện Dương Húc Minh rốt cục cũng đã di chuyển.
- “A…bắt đầu rồi!”
Có chút hưng phấn kích động, Ứng Tư Tuyết vội vàng chăm chú quan sát nhất cử nhất động của đối phương.
Chỉ thấy Dương Húc Minh đi đến góc phòng, xách cổ con gà trống lên, đi vào hành lang bên trong, khuất khỏi tầm quan sát của Ứng Tư Tuyết.
Cô gái hồi hộp nín thở nhìn chòng chọc, kế bên phòng khách là cửa sổ toilet, mà điểm quan trọng là không gian kế tiếp của toilet, có một cái cửa sổ phòng ngủ.
Ứng Tư Tuyết có thể khẳng định, căn phòng ngủ này không phải của Dương Húc Minh mà là của bạn gái hắn, căn cứ vào mấy cái sào phơi đồ ở phía trong, treo đầy quần áo con gái.
Mà căn phòng này hiển nhiên cũng đã lâu không có ai ngủ, trên giường mền gối đều không có. Hiện tại, có lẽ nó chỉ được dùng làm phòng chứa đồ.
Đáng ghét, muốn xem xem Dương Húc Minh hắn đang làm cái gì a…..
Có chút lo lắng, Ứng Tư Tuyết ban đầu còn cho rằng Dương Húc Minh sẽ vào căn phòng ngủ này thực hiện nghi lễ triệu hoán Lý Tử, kết quả mình lại đoán trật sao?
Từ không gian thiết kế này mà tính toán, căn hộ bao gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một toilet và bếp, trước mắt Ứng Tư Tuyết chỉ có thể quan sát được phòng bếp, phòng khách và căn phòng chứa đồ, còn lại toilet và phòng ngủ của Dương Húc Minh thì chịu. Lẽ nào hắn muốn thực hiện nghi thức triệu hồi tại toilet hoặc là trong phòng ngủ chính mình?
Ứng Tư Tuyết cắn môi suy nghĩ, cân nhắc xem có nên đổi sang vị trí khác của toà nhà để quan sát tình huống trong toilet hay không.
Nhưng lại lo lắng không đủ thời gian, chờ cho mình tìm được vị trí thích hợp thì mọi chuyện cũng đã xong.
Không bằng cứ ngồi chờ tại chỗ, đợi Dương Húc Minh hắn hoàn tất nghi thức, sẽ thông báo tin tức cho mình.
Ứng Tư Tuyết quyết định như vậy.
Nhưng cô gái vẫn có chút không yên lòng, lo lắng Dương Húc Minh sẽ gặp nguy hiểm ngoài dự tính.
Dù sao đi nữa, từ đủ mọi chuyện Ứng Tư Tuyết quan sát được, có thể nói Dương Húc Minh chính là vô cùng sợ Lý Tử. Hiển nhiên, cô bạn gái này tuyệt đối không phải thể loại dễ tiếp xúc đối thoại nha…
Mà sau phó bản ở Vương Quan Doan, Dương Húc Minh một thân tổn thương gần như mất đi nửa cái mạng, trạng thái đến giờ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn,hiện tại triệu hồi bạn gái, sẽ không bị cô nàng bóp chết chứ?
Cân nhắc đến đây, Ứng Tư Tuyết cắn môi một cái, quyết định đổi chỗ quan sát.
Nhưng là, ngay tại khoảnh khắc cuối cùng trước khi rời mắt khỏi ống kính, khoé mắt Ứng Tư Tuyết bắt được một màn, tại bên trong căn phòng chưa quần áo không người kia, thoáng loé lên một tia áo đỏ.
Giật mình sửng sốt, Ứng Tư Tuyết tập trung nhìn chằm chằm vào gian phòng. Thế nhưng không phát hiện điều gì khác lạ.
Mới vừa rồi là ảo giác sao?
Bất giác nghĩ đến cái gì, Ứng Tư Tuyết bỗng thấy lạnh lẽo trong lòng. Cô gái từ từ lui lại mấy bước, rời xa cái kính viễn vọng.
Ánh mắt cô gái nhẹ nhàng chuyển hướng sang một góc hơi khuất trên sân thượng.
Nơi đó, Ứng Tư Tuyết đã giấu một tấm gương nhỏ, có tác dụng giúp cô quan sát mọi động tĩnh phía sau lưng mà không cần phải quay người lại, đây là chút thủ đoạn phòng thân.
Dù sao đi nữa, những thứ lệ quỷ quái vật kia, thường là sẽ từ phía sau lưng người mà xuất hiện.
Trời tờ mờ sáng, bóng đêm còn nhập nhoạng, phản chiếu trong tấm gương được Ứng Tư Tuyết ngụy trang rất tốt, hiển hiện ra một thân màu đỏ tươi áo cưới.
Trong gió đêm lạnh lẽo thổi qua sân thượng, sau lưng Ứng Tư Tuyết một thân sắc đỏ vô cùng quen thuộc.
Một giọt mồ hôi lặng lẽ chảy xuôi xuống từ thái dương cô gái, Ứng Tư Tuyết hai cánh tay buông thõng, lòng bàn tay từ từ siết chặt lại.
Đến rồi sao?
Toàn thân căng cứng, hai mắt Ứng Tư Tuyết nhìn chăm chăm về phía trước, không dám ngoảnh đầu lại, cũng không dám có cử động gì khinh suất.
Ngược lại với bề ngoài, ý thức Ứng Tư Tuyết điên cuồng vận động, tìm cách liên kết, chuẩn bị phát động năng lực ẩn giấu trong cơ thể, cô gái có chút đắng chát, đối tượng lần đầu thử nghiệm năng lực, vậy mà lại là Lý Tử sao?
Đột nhiên Ứng Tư Tuyết mở to hai mắt, phát động năng lực.
- “Tấn công! Hư giả thế giới!”