Nhóm dịch: Vô Sĩ
Mưa tầm tã, từng giọt điên cuồng đập mạnh vào cửa sổ. Chiếc Volkswagen màu trắng chạy băng băng trên đường nông thôn loang lổ, thân xe rung lắc liên tục. Nhạc Chấn Đào thử hạ cửa sổ cho thoáng khí, nào ngờ nước mưa văng tới tấp vào mặt, làm anh ấy vội vã đóng cửa lại.
- "Mưa gì mà lớn dữ vậy trời."
Nhạc Chấn Đào than thở một cách bất đắc dĩ.
Cần gạt nước đang làm việc hết công suất trên kính chắn gió, nhưng từng giọt nước rơi xuống liên tục như thác đổ, làm nhòa kính xe, che khuất hết tầm mắt. Anh ấy giảm tốc độ lại, chẳng dám chạy nhanh.
Ngay lúc này, cửa kính tại ghê phụ bị giật mạnh xuống. Nhạc Chấn Đào hết hồn, nhìn sang, bèn thấy một cậu bé trai trắng bệch ngồi trên một vũng nước nhỏ ở ghế lái phụ. Anh ấy nhăn mặt, cảm thấy khó xử.
Nhạc Chấn Đào bèn đỗ xe ven đường, với tay vào ngăn kéo, lấy một chiếc khăn mặt.
Sau đó, anh ta lau sạch bãi nước ngay tại ghế phụ, rồi nói:
- "Bên ngoài mưa lớn như thế, con đừng có mở cửa sổ."
Nhạc Chấn Đào dạy bảo con trai mình như thế. Trong khi đó, thằng nhóc máu me đầm đìa cả người lại ngẩng đầu, thở phì phò, chỉ vào anh ấy, tỏ vẻ không phục.
Nhạc Chấn Đào ho nhẹ, nói rằng: "Ý con là tại sao ba ba có thể mở cửa, mà con thì không được, phải không?"
Bé trai gật đầu.
Nhạc Chấn Đào ngẫm nghĩ một lát, rồi trả lời: - "Vì ba ba là người lớn, con là con nít. Con phải nghe lời ba ba."
Thế rồi, thằng nhóc biến mất. Nhưng Nhạc Chấn Đào biết, con của anh ấy vẫn không hề rời đi, mà nép mình vào một góc khuất nào đó trên chiếc xe này. Anh ta nhún vai nhẹ, nói: - "Có khi phải mưa tới sáng ấy chứ! Con đừng có phá phách mà!"
Chẳng có ai lên tiếng trả lời anh ấy.
Nhạc Chấn Đào vừa lái xe, vừa nói: - "Con không trả lời, nhưng ba ba biết con đang nghe ba ba nói. Địa phương mà hai ba con mình sắp đến rất nguy hiểm. Con đừng có nghịch ngợm nghen, phải cẩn thận, giúp ba cảnh giới tình hình xung quanh.
Bên ngoài mưa lớn quá, ba ba không thể thấy rõ cảnh vật ở xa. Con nhớ quan sát giùm ba xem có kẻ địch xuất hiện hay không nhé."
Con đường nhỏ tại ngôi làng này rất gồ ghề, chật hẹp, từng ổ gà to tướng trở thành những bãi bùn nhão vằn vện vì nước mưa.
Mặc dù Nhạc Chân Đào đã rất cẩn thận, vẫn lái nhầm vào khu vực lầy lội ấy, ngập lún hết vài lần.
"Nếu Tiểu Thiến ở đây, chắc đau lòng chết mất..."
Nhạc Chấn Đào quay lại nhìn hàng ghế dựa sau lưng, những chẳng thấy có ai ngồi đó cả. Dưới cơn mưa vần vũ này, ngoại trừ chiếc ô tô băng đường, vượt gió ấy ra, chẳng có bất cứ vật thể sống nào khác giữa rừng núi âm u này.
Từng hạt mưa nặng trĩu vỗ vào cây rừng, tạo ra âm thanh ầm ầm, cũng là âm thanh duy nhất giữa đất trời hiện tại.
...
"Dương đại sư..."
Giọng thều thào yếu ớt vang lên trong phòng bệnh, đánh thức Dương Húc Minh đang trong tư thế tựa đầu vào song sắt ngủ gật.
Hắn nhanh chóng mở mắt, nhìn về phía giường bệnh.
Tại đó, Ứng Tư Tuyết đang cố gắng lăn lộn, sắc mặt đỏ ửng, dường như cô ấy đang muốn trở mình, nên mới gọi hắn.
Dương Húc Minh vội vàng bước đến, hỏi:
- "Đại tiểu thư, em khỏe hơn chút nào không?"
Hắn nắm chặt cánh tay đang duỗi thẳng của Ứng Tư Tuyết, cảm nhận nhiệt độ nóng sốt của cô nàng đang nằm trên chiếc giường này. Dường như cảm nhận được cái nắm tay của Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết dần yên tĩnh lại. Cô ấy nằm một cách ngoan ngoãn, cố gắng mở hai mắt ra để nhìn Dương Húc Minh. Thế nhưng mà, khe mở trong ánh mắt quá hẹp, đó chỉ là híp mắt mà thôi. Môi của cô ấy khô khốc, yết hầu nhấp nhô. Một lát sau, cô nàng lẩm bẩm:
- "Thầy giáo Nhạc... Thầy giáo Nhạc... có đây không? Em... Em có chuyện quan trọng, muốn nhờ thầy..."
Dương Húc Minh vội trả lời:
- "Thầy Nhạc đi Bành Trạch rồi, không có ở đây.
Em cần giúp gì, nói với anh cũng được mà."
Dương Húc Minh nhìn Ứng Tư Tuyết một cách chân thành.
Thế nhưng, ngay khi nghe Nhạc Chấn Đào đã đi khỏi, cô nàng này bỗng sững người một lát, không chịu nói chuyện. Tiếp theo, dường như cô ta hơi hoảng loạn một chút, rồi quan sát xung quanh phòng bệnh, - "Nơi này... Nơi này là... bệnh viện của bà chị nhà em ư?"
- "Ừa... Đúng vậy." Dương Húc Minh nói, - "Vốn dĩ bọn anh đưa em đến bệnh xá, nhưng bệnh xá bảo rằng bệnh tình của em nghiêm trọng dữ lắm, đề nghị bọn anh đưa em đến bệnh viện lớn luôn."
Dương Húc Minh giải thích rõ ràng, vì sao bọn họ lại làm trái ý cô ấy, đưa cô ấy đến bệnh viện của bà chị kia.
Nghe xong, Ứng Tư Tuyết im lặng một hồi, rồi buông thõng tay xuống, nhắm mắt lại lần nữa.
Sau đó, cô ấy cố gắng mở miệng, nói bằng một chất giọng thì thào:
- "Anh... Nếu thầy Nhạc về đây, nhờ anh gọi thầy ấy... đến đây gặp em."
Dương Húc Minh gãi đầu, - "Nhưng thầy Nhạc đi lần này, chẳng biết bao giờ mới về. Không chừng là tận khuya, hoặc thậm chí sáng mai mới quay lại. Em cần giúp gì, để anh làm cho.
Nếu anh không biết làm, anh sẽ đi gọi bác sỹ, để bác sỹ hỗ trợ em."
Dương Húc Minh đang hỏi ý Ứng Tư Tuyết.
Thế nhưng mà, Ứng Tư Tuyết chỉ cười khẩy trên giường bệnh. Sau đó, cô nàng nói nhẹ một câu rất yếu ớt, - "Anh không thể biết chuyện này..." rồi ngủ thiếp đi lần nữa.
Cô ấy chẳng còn bất cứ phản ứng nào, dường như lại hôn mê.
Hô hấp của cô ấy rất nặng, có vẻ đang khó chịu cả người.
Ứng Tư Tuyết đã bị ác quỷ bám trên người lâu đến vậy, đúng thật đã bị tổn hại về thân thể và tinh thần rất nhiều.
Hiện tại, cô ấy đang sốt cao, phỏng chừng đầu óc đều chịu thiêu đốt đau đớn.
Dương Húc Minh thấy Ứng Tư Tuyết ngủ lần thứ hai, vội khẽ kêu một, hai tiếng. Chẳng thấy cô ấy trả lời, hắn liền ngồi sang bên cạnh, tiếp tục trông chừng cô nàng.
Mặc dù hắn cũng tò mò xem Ứng Tư Tuyết tìm Nhạc Chấn Đào để nhờ vả chuyện gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cô ấy bị mê sảng do sốt cao mà thôi. Dương Húc Minh không quá bận tâm về chuyện này.
...
Chiếc Volkswagen màu trắng dừng bánh tại cửa thôn, đỗ bên đường nhỏ.
Cách thôn làng này không xa, từng có một vụ án mạng khủng khiếp khiến hàng chục cảnh sát, phóng viên đến đây điều tra, lật tung từng căn nhà. Thế nhưng hiện tại, chỉ còn lại sự trống rỗng ở mọi nơi, chẳng còn bất cứ vật sống nào nữa. Thôn làng hoang vắng như thế, dù phóng viên có ba lần bốn lượt đến đây phỏng vấn, nhưng đào đâu ra người mà phỏng vấn? Vì lẽ đó, ngoại trừ nhóm phóng viên tốp đầu tiên, lại chẳng còn cánh nhà báo nào lảng vảng đến đây nữa.
Sau khi cảnh sát vận chuyển thi thể đi, tại đây càng hoang vắng hơn, chẳng có người sống nào dám đặt chân đến nơi này...
... Ngoại trừ Nhạc Chấn Đào.
Cách ngôi nhà xảy ra án mạng một đoạn không xa lắm, trong một khu rừng trúc, từng tiếng xẻng đào đất vang lên xình xịch.
Nhạc Chấn Đào trùm kín áo mưa, đứa giữa dòng nước đổ xuống như thác lũ, mạnh tay đào đất.
Cuối cùng, anh ấy đào ra đồ vật mà anh ấy muốn. Giữa vũng bùn thấm đẫm nước mưa, Nhạc Chấn Đào trông thấy một cánh tay phụ nữ trắng xám đang nằm lặng yên tại đó.
Giữa cơn mưa tầm tã, anh ấy hô lên với một vẻ khó tin.
- "Sao lại như vậy?"