Biên: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trên thực tế, Ứng Tư Tuyết đương nhiên không thích con gái. Nhưng đôi khi làm người cũng phải xảo trá một chút.
Ứng Tư Tuyết có thể khẳng định trăm phần trăm, người gửi tin nhắn này tuyệt đối không phải là mẹ cô.
Mà mẹ của cô, sẽ không bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô.
Ứng Tư Tuyết nói xàm một hồi, đối phương cũng không tỏ vẻ gì kinh ngạc, cô gái tên Hữu Phi kia chỉ là bạn thuở nhỏ của cô mà thôi, đã nhiều năm không gặp mặt.
Nếu thực sự là mẹ của cô, nhất định bà sẽ hỏi
- “Con sao lại ở cùng Hữu Phi? Tại sao lại thích con gái?”
Nhưng người gửi tin nhắn này không như vậy, chẳng những không kinh ngạc, ngược lại còn tỏ ra bình thản.
Cả người Ứng Tư Tuyết rúc vào trong chăn, giả vờ đi ngủ, nhưng trên lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, thân thể cứng đờ lại, không dám cử động mạnh.
Cô thậm chí còn hoài nghi nữ quỷ kia đang ở trong phòng ngủ nhìn cô, có lẽ đối phương đang suy nghĩ làm cách nào giết cô mới thú vị nhất.
Dương Húc Minh ơi là Dương Húc Minh, anh nói quả nhiên không sai, bạn gái của anh đúng là một bình dấm chua. Đến chết rồi mà vẫn không quên ăn dấm, tính sở hữu của cô ta thực sự quá mạnh.
Nếu như Ứng Tư Tuyết đoán không sai, nữ quỷ này đã bám theo ngay từ lúc bọn họ rời khỏi hang Dã Cô. Thậm chí có khả năng ở ngay trên xe của cô, đi cùng cô và Dương Húc Minh. Chỉ là hai người không nhìn thấy mà thôi.
Ứng Tư Tuyết hiện tại thầm cảm thấy may mắn vì không làm ra cử chỉ gì dễ gây hiểu lầm, nếu không, lúc này thứ mà cô nhận được không phải là tin nhắn của mẹ mình, mà là tin nhắn tử vong.
Một đêm này, Ứng Tư Tuyết không dám chợp mắt. Cô một mực nằm ở trên giường giả bộ đi ngủ, đợi đến khi bình minh mới mang hai cặp mắt gấu trúc thò đầu ra khỏi chăn.
Ứng Tư Tuyết có chút uể oải đi đến toilet rửa mặt, cô cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Ngược lại với Ứng Tư Tuyết thức trắng đêm không ngủ, Dương Húc Minh lại thảnh thơi hơn nhiều. Hắn rửa chân xong liền trực tiếp nhảy lên giường, nằm ngáy o o, ngủ say tới mức không biết trời đất ở đâu.
Sau khi ngủ một mạch tới sáng, Dương Húc Minh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
“Ngồi đây bên em trong màn đêm, nhẹ nhàng mái tóc em kề vai, rồi vì sao kia âm thầm hát, người ơi có nhớ anh nhiều không?...”
Hắn mơ mơ màng màng đưa tay với lấy điện thoại di động đang đổ chuông, có chút hoang mang.
- “Ủa, ai vậy?” - Dương Húc Minh mắt nhắm mắt mở, vừa ngáp vừa hỏi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm trầm của Vương Trấn:
- “Cậu em, muộn như vậy chưa chịu rời giường… Tối qua cậu không đi chỗ nào kiếm chuyện chứ?”
Nghe được tiếng Vương Trấn, Dương Húc Minh giật mình một cái, vội vàng ngồi dậy.
- “Đâu có, đâu có,…Vương ca, anh nghĩ oan cho em rồi.” - Dương Húc Minh giả bộ cười cười nói - “Ta chỉ chơi mấy trận game thôi, sinh viên mà, thức khuya chơi game không phải rất bình thường sao?”
- “Thức đêm chơi game, …được rồi, cậu em thắng.”
Vương Trấn ước ao ghen tị nói:
- “Nếu cậu đã nhàn nhã như vậy, thì mau tới đồn cảnh sát đi.”
- “Lại có tiền thưởng cho em nữa à?”
Vương Trấn xì một tiếng khinh miệt:
- “Tiểu tử, cậu đừng có nằm mơ nữa, nào có nhiều tiền thưởng như vậy… Là điện thoại di động của cậu, cậu em không cần thì để anh lấy.” - Vương Trấn nói.
- “Tối hôm qua có người báo cảnh sát, người đó nói phòng hàng xóm cạnh bên có mùi thối rữa buồn nôn bốc ra. Buổi sáng hôm nay cục cảnh sát thành phố tới kiểm tra, phát hiện một xác chết đang phân hủy.
Pháp y phỏng đoán thời gian tử vong tầm khoảng một tháng trước.
Người chết là kẻ cắp chuyên nghiệp, trong cục cảnh sát có lưu hồ sơ của gã, chúng ta phát hiện trong phòng của gã có vài tang vật chưa kịp tẩu tán, trong đó có điện thoại di động của Dương Húc Minh cậu.”
Vương Trấn cười nói:
- “Bất quá nếu cậu em ngại phiền toái, anh sẽ giúp em xử lí, bán rẻ đi cũng được vài trăm.”
Nghe được tin này, Dương Húc Minh lập tức vui vẻ.
- “Điện thoại di động của em, đợi đấy, không bán chác gì cả! Vương ca, em lập tức tới đó.”
Nói xong, Dương Húc Minh liền cúp điện thoại, cũng mặc kệ phản ứng của Vương Trấn ở đầu dây bên kia. Hắn trực tiếp nhảy xuống giường, sau đó chạy nhanh ra toilet đánh răng rửa mặt.
Hắn nhanh chóng mặc quần áo để chuẩn bị ra ngoài.
Vừa ra đến trước cửa, Dương Húc Minh nhìn khắp phòng khách một chút.
Trong góc tường, tối hôm qua nguyên một con gà nướng thoa đầy bả chuột đã bị ăn sạch sẽ, ngay cả xương cũng không còn.
Con Trành quỷ này khẩu vị cũng thực sự tốt!!!
Dương Húc Minh cảm thán nói.
Nhưng lúc này hắn cũng lười quản con quỷ kia. Hắn tìm được điện thoại đã mất, đây là việc quả thực hắn chưa từng nghĩ tới.
Dương Húc Minh tràn đầy kích động. Hắn muốn biết Lý Tử trước khi chết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, kẻ nào đã hại chết cô ấy. Mà tìm lại được điện thoại có lẽ sẽ điều tra ra chút manh mối nào đó.
Dương Húc Minh vọt thẳng xuống lầu, cơm cũng không kịp ăn, trực tiếp vẫy một chiếc taxi đi Cục cảnh sát thành phố.
Nội thành Lục Bàn Thủy không lớn, công viên Đầm Lầy cũng khá gần với Cục cảnh sát.
Rất nhanh, Dương Húc Minh đã đến nơi. Hắn tỏ ra rất quen thuộc đường lối trong cục cảnh sát, chạy thẳng tới phòng làm việc của Vương Trấn, thấy gã đang đang ngồi trước máy tính coi hình ảnh xác chết, Dương Húc Minh vừa liếc vào màn hình thì…
…Ọe!...
Dương Húc Minh không kiềm chế được nôn thốc nôn tháo. Vương Trấn vội vàng đem thùng rác tới, nói:
- “Cậu em không phải lá gan lớn lắm sao? Suốt ngày đi tìm quỷ, sao bây giờ vừa thấy ảnh xác chết đã chịu không nổi vậy?”
Dương Húc Minh nhìn thi thể trong máy tính. Một xác chết đang phân hủy, giòi bò lúc nhúc, da thịt đã thối rữa, chảy nước nhầy nhụa. Dạ dày hắn lại cuộn lên cơn buồn nôn tái xám mặt mày.
- “Cỗ thi thể kinh tởm như vậy, anh móc từ đâu ra vậy?”
- “Anh đã nói với cậu, có một vụ án giết người, nạn nhân bị đá đổ đè nát, óc và máu văng tung tóe khắp nơi, quả thật rất kinh khủng.” - Vương Trấn miêu tả như thật.
Dương Húc Minh vội vàng đầu hàng:
- “Thôi em biết rồi, Vương Trấn, anh đừng nói nữa. Mau đưa điện thoại di động cho em, nếu nghe nữa chắc em nôn chết mất.”
Vương Trấn cười cười dừng câu chuyện, lấy một chiếc điện thoại từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Dương Húc Minh.
- “Này, điện thoại của cậu em đây, bất quá nhớ ký nhận vào biên bản” - Vương Trấn nói - “Ký giấy tờ xong xuôi thì cậu có thể đi.”