Trải qua hàng loạt tình huống, Dương Húc Minh đã nắm chắc được rằng nến đỏ của hắn không phải cứ gặp lệ quỷ là thắp lên ngay, chỉ khi gặp lệ quỷ muốn làm hại hắn thì nến mới tự động đốt cháy để bảo hộ hắn, nếu như nến đã thổi tắt mà sau đó không tự cháy trở lại thì có thể chứng minh là lệ quỷ đó không thù oán gì với hắn.
Cho nên hiện tại lệ quỷ Tiểu Vũ thật sự là không muốn hại hắn. Thật sự là đối phương cứ như vậy dễ dàng từ bỏ đôi giày thêu màu đỏ.
Nhưng mà đối phương có thái độ dễ dãi như vậy lại khiến cho Dương Húc Minh trong lòng càng bồn chồn. Chẳng lẽ đây là cái cạm bẫy gì hay sao?
Hắn bất an đứng im nơi đó, nhìn chăm chú vào lệ quỷ trước mặt.
Dưới ánh trăng băng lãnh, Tiểu Vũ toàn thân trắng bệch, một chân đứng còn chân phải thì nâng lên, ở dưới làn váy trắng là chiếc giày với màu đỏ nổi bật lên. Nó nhìn nhìn Dương Húc Minh, khóe miệng khẽ nhếch lên tựa như đang mỉm cười. Chỉ là nụ cười này trên khuôn mặt trắng nhợt nhạt lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi kinh dị.
Dương Húc Minh có chút do dự bất định.
- Ây... Em bảo anh đi qua lấy giày hả?
Hắn nhìn Tiểu Vũ ở đối diện, bất an hỏi.
Dưới ánh trăng, Tiểu Vũ khẽ gật đầu. Dương Húc Minh lại liếc mắt nhìn nến đỏ trong tay - Nến không có bốc cháy – Hắn cắn răng nói:
- Được, vậy để anh qua lấy nhé!
Hắn thả tay buông thi thể của Hân Nhi ra, biểu thị thành ý của mình, Hân Nhi khôi phục tự do nhưng cũng không đi qua hướng cô chị Tiểu Vũ mà lại đứng bên cạnh Dương Húc Minh, ngửa đầu nhìn hắn chăm chú. Hai bên mắt chỉ còn một bên có con ngươi, bởi vì đã khô kiệt nước mà trong mắt ánh lên một loại tia sáng quỷ dị.
Phía trước, lệ quỷ trắng bệch cũng lẳng lặng đứng nghiêng đầu nhìn Dương Húc Minh, lộ ra nụ cười bí hiểm âm trầm.
- ... Sao mình cứ có cảm giác đang làm một việc ngu xuẩn! - Dương Húc Minh thì thào tự nhủ. Cùng lúc bị hai con lệ quỷ nhìn chăm chăm bằng loại ánh mắt quái đản này, hắn cảm thấy sau gáy mát lạnh, mồ hôi hột túa ra đầy đầu.
Nhưng sự tình đã đến bước này, hắn cũng không có sự lựa chọn khác. Sinh Tử Lục cũng không thấy rung lên báo hiệu thông tin gì mới, hắn chỉ có thể dựa theo những nhắc nhở trước đó để làm theo. Đó là thu hoạch đôi giày thêu màu đỏ trước mắt kia.
Dưới ánh trăng, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, trực tiếp đi thẳng về phía trước. Hắn đi chậm rãi, tay nắm chắc nến đỏ, mắt khẽ liếc nơi nến tâm.
Nhưng tận đến khi hắn đi tới trước mặt Tiểu Vũ, nến đỏ không hề có bất kỳ biến hóa nào, tựa hồ lệ quỷ Tiểu Vũ thật sự đồng ý với đề nghị của Dương Húc Minh mà không có chút xíu địch ý nào với hắn.
Khoảng cách hai bên đã gần sát nhau, chỉ cách tầm 20cm, Dương Húc Minh cúi đầu nhìn bóng trắng nhỏ bé chỉ cao đến ngực hắn, một thân hình gầy yếu còn chưa phát dục, ngực còn phẳng lỳ, toàn thân lộ ra một vẻ yếu đuối kỳ lạ. Hắn chần chờ giây lát rồi ngồi xổm xuống.
Chiếc giày thêu màu đỏ trực tiếp xuất hiện ngay trước mắt hắn
Toàn bộ từ nãy đến giờ, Tiểu Vy hoàn toàn bất động. Nó đứng lẳng lặng, giơ chân bên phải lên, bảo trì tư thế như vậy tựa hồ đang chờ đợi Dương Húc Minh tháo giày của nó ra.
Nhưng ngay lúc Dương Húc Minh ngồi xổm xuống, phía sau hắn đột nhiên vang lên một tiếng cười quỷ dị.
"Hì hì ha ha... Hì hì ha ha..."
Trong nháy mắt nghe tiếng cười ma quái phát ra, Dương Húc Minh giật nảy mình, vội vàng liếc mắt nhìn nến đỏ trong tay.
Cũng may nến đỏ không có thiêu đốt.
Nhưng mà phía sau hắn tiếng cười kia vẫn tiếp tục vang lên, có vẻ càng lúc càng khoái chí. Chính là xác chết cô em Hân Nhi đang phát ra tiếng cười.
Nó đang cười?
Vì sao nó lại cười?
Có chuyện gì vui vẻ hay sao mà nó cười?
Dương Húc Minh len lén ngẩng đầu, phát hiện con lệ quỷ trước mặt hắn đang cúi đầu, giương đôi mắt nhìn trừng trừng vào hắn.
Một người một quỷ đối mặt nhau, miệng nó chợt kéo rộng ra hai bên lộ ra nụ cười rõ ràng quái dị.
Nó thậm chí nhẹ nhàng nhấc chân lên cao hơn chút xíu, đưa chiếc giày gần như đặt hẳn vào tay của Dương Húc Minh.
Giây phút này, Dương Húc Minh cảm giác một luồng hàn ý lạnh lẽo truyền từ chiếc giày qua tay hắn rồi lan tràn khắp toàn thân. Hắn nhịn không được thốt rùng mình một cái.
- Con bà nó… Có gì đó sai sai rồi!
Thà là mấy con lệ quỷ này trong tình thế bị hắn uy hiếp, bắt buộc phải nộp đôi giày ra thì còn có vẻ hợp lý. Nhưng bây giờ sao có cảm giác như bọn nó vui vẻ sung sướng tình nguyện tống tiễn đôi giày này sang cho hắn?
Dương Húc Minh chần chờ giây lát, muốn lấy Sinh Tử Lục ra xác nhận một lần nữa là có thực sự hắn cần phải lấy đôi giày thêu này hay không. Nhưng cuối cùng hắn bỏ ý nghĩ này đi, bởi quyển sách này khá là thần bí cổ quái, có trời mới biết lúc lấy ra lỡ như đôi chị em lệ quỷ này nhìn thấy lại nổi điên lên tấn công hắn cùng quyển sách thì toi.
Dù sao thì những dòng chữ trên quyển sách hắn vẫn nhớ rõ ràng, đúng thật là Sinh Tử Lục muốn hắn đi tìm lấy đôi giày thêu màu đỏ này. Bây giờ giày đang ở trước mắt, chỉ việc cầm lấy, còn do dự gì nữa đây! Cùng lắm là bị Sinh Tử Lục cho nhảy hố tới chết thì trước khi chết hắn cũng phải đốt cháy quyển sách bại hoại này.
Dương Húc Minh quyết tâm trong lòng.
Bản dịch sớm nhất đầy đủ nhất ở Bạchh Ngọcc Sácch chấm cơm.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó dùng tay kéo nhẹ, lôi chiếc giày thêu màu đỏ xuống.
Một bàn chân nhỏ bé cứng ngắc, màu sắc tái nhợt hiện ra trong tầm mắt Dương Húc Minh, rồi nhoáng một cái, bàn chân ấy im lặng co lại giấu trong làn váy. Sau đó, Tiểu Vũ nâng chân trái lên, đưa chiếc giày thêu thứ 2 tới trước mặt hắn.
Lần này Dương Húc Minh không chần chờ.
Lấy một cái cũng là lấy, hai cái cũng là lấy, hắn trực tiếp lột chiếc giày thứ 2 ra, sau đó cầm đôi giày thêu màu đỏ trên tay, hắn chậm rãi đứng lên lui về phía sau mấy bước. Kéo dài khoảng cách với lệ quỷ trước mặt.
Dưới ánh trăng, Tiểu Vũ toàn thân trắng bệch chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó. Gương mặt tái nhợt mới nở nụ cười quỷ dị bây giờ lại khôi phục vẻ lạnh lùng đờ đẫn ban đầu. Nó ngó Dương Húc Minh, mặt không chút biểu tình, giơ tay chỉ chỉ ra bên ngoài.
Tựa hồ đang đuổi người.
Dương Húc Minh ngập ngừng hỏi:
- Em bảo anh đi ra hả?
Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời nhưng cử động kia chính xác là đang truyền đạt ý tứ này. Mà tiếng cười của cô em Hân Nhi sau lưng Dương Húc Minh cũng đã tắt lịm kể từ khi hắn lấy được đôi giày thêu.
Hắn bất an quay nhìn sau lưng một chút, phát hiện Hân Nhi đang ngồi trên sàn nhà, chống hai cánh tay trơ xương trắng vào cằm, ngóc đầu nhìn Dương Húc Minh. Khuôn mặt gần như biến dạng rữa nát vẫn biểu lộ ra nét cười quỷ dị.
Dương Húc Minh trong lòng bất an.
- Tiểu quỷ này đang cười cái gì? Chẳng lẽ đôi giày thêu màu đỏ này thật sự là cái hố mà mình lại vừa tự nhảy vào?
Hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh quay đầu
- Cái đệt mợ!
Bóng quỷ trắng bệch Tiểu Vũ vốn đứng trước người hắn chẳng biết đã biến mất từ khi nào. Trước mặt Dương Húc Minh giờ trống trơn không có thứ gì.
Con hàng kia đi lúc nào mà nhanh vậy? Không nói nửa lời tạm biệt với hắn sao?
Dương Húc Minh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là tay cầm nến đỏ, tay cầm đôi giày thêu chậm rãi đi ra ngoài.
Hắn rời khỏi phòng ngủ hai chị em.
Tận đến khi Dương Húc Minh đi xuống lầu một, căn nhà này vẫn không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, chẳng những chị em nhà lệ quỷ biến mất mà bóng đen trước đó vẫn đứng ở cuối cầu thang cũng không thấy đâu.
Cả căn nhà tựa hồ trở lại trạng thái giống như lúc hắn mới bước vào.
Quỷ dị mà tịch mịch, quạnh quẽ mà im ắng.
Không có bóng đen, không có chị em lệ quỷ, không có cái gì ngoài một căn nhà hoang trống rỗng.
Dương Húc Minh mặc dù muốn hỏi thăm hai chị em lệ quỷ này đôi điều, nhưng bây giờ xem lại có lẽ là hai lệ quỷ này không có cách nào giao tiếp cùng người sống. Nếu ở lại đây tìm gặp hỏi han sự tình, có trời mới biết chúng nó có trở mặt hay không.
Cô em gái Hân Nhi kia ngoài khóc thì chỉ biết cười, cũng chẳng nói được một lời, giống như một cái máy chỉ biết lặp lại những lời kêu khóc trước khi chết, kể cả khi Dương Húc Minh móc bộ đồ chơi xếp hình ra dụ dỗ nó thì hành vi của nó cũng rất đơn điệu.
Cô chị Tiểu Vũ thì mặc dù có vẻ phong phú hoạt bát hơn một chút, nhưng cũng là thành phần câm điếc không nói lấy một câu. Đồng thời khi Dương Húc Minh muốn dùng nến đỏ đốt thi thể em gái nó thì phản ứng của nó vẫn không thay đổi, chỉ biết tìm giết Dương Húc Minh chứ căn bản không chú ý thi thể em nó đang trong tay hắn. Tận đến khi Dương Húc Minh nổi khùng lên, hành động kích thích đến nó, nó mới biểu lộ một chút dáng vẻ có trí tuệ.
Có lẽ lệ quỷ chỉ có thể giữ lại một chút ký ức khi còn sống. Cho nên hai chị em lệ quỷ này chỉ có vài ba hành vi đơn giản khô khan như vậy.
Nhưng nếu như thế thì Lý Tử gửi tin nhắn cho hắn là thế nào?
Chẳng lẽ Lý Tử biến thành quỷ cũng không quên ăn dấm chua à...
Dương Húc Minh vừa đi vừa suy nghĩ, vừa nhìn ngó cảnh giác xung quanh. Hắn đi xuyên qua phòng chính ở lầu một, đi tới phòng khách, đây là nơi bóng đen kia lần đầu tiên xuất hiện nhưng bây giờ tất cả hoàn toàn trống rỗng, chẳng có bóng đen nào nữa cả. Chị em lệ quỷ cũng không thấy bóng dáng, tựa hồ như bọn chúng chẳng còn quan tâm đến hắn.
Dương Húc Minh vẫn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào căn phòng trống, bước giật lùi về phía cửa căn nhà một cách chậm rãi.
Ngay khi hắn vừa bước chân ra ngoài cửa…
Ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, cửa chính căn nhà đóng sập lại ngay trước mặt hắn. Dương Húc Minh trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà, cửa đóng chặt như truyền đạt lại: Nơi này không chào đón ngươi.
Dương Húc Minh giật giật khóe mắt, cảm thấy hai chị em này thật sự không có lễ phép. Hắn rõ ràng có lòng tốt đến giúp đỡ, kết quả lại là đóng cửa đuổi đi không lời từ giã như vậy. Đúng là thời nay lòng người lạnh nhạt mà lòng quỷ cũng lạnh lùng.
Tay cầm chắc đôi giày thêu, Dương Húc Minh lùi về sau mấy bước, định học theo ông lão kia đi lùi để rời khỏi khu vực căn nhà màu đỏ này. Nhưng mà vừa lui lại mấy bước, hắn đột nhiên cảm thấy lạnh ngắt toàn thân.
Tựa hồ như hắn vừa rớt xuống hầm băng.
Một cơn gió lạnh buốt thổi ào đến, nến đỏ trong tay Dương Húc Minh bùng cháy lên ngọn lửa màu xanh lam.
- Đệt mợ! Ngọn lửa màu xanh lam?
Dương Húc Minh trợn mắt há hốc mồm.
Trước đó mỗi lần nến thiêu đốt đều là ngọn lửa màu vàng bình thường. Sao lần này lại đổi màu xanh rồi, mà lại còn sắc thái quỷ dị băng lãnh…
Hắn ý thức điều gì đó, toàn thân cứng ngắc chậm rãi quay người lại.
Ngay khi Dương Húc Minh quay về phía sau, hắn nhìn thấy …
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một thân hình màu đỏ chót lẳng lặng ngồi trước cửa nhà, quay lưng về phía hắn.
Không biết đã ngồi chờ bao lâu.
Màu đỏ chót yêu dị giống như màu máu, cho dù giữa nơi rừng hoang núi thẳm này,dù giữa bóng tối kinh khủng này cũng không cách nào che khuất màu áo cưới đỏ vô cùng chói mắt kia. Màu đỏ khủng bố, huyết tinh mà quỷ dị.
Trong gió đêm, ngọn lửa từ nến đỏ trong tay Dương Húc Minh lay lắt run rẩy, tựa như lúc nào cũng có thể tắt phụt.
Một khắc này, Dương Húc Minh toàn thân cứng đờ, sắc mặt tái nhợt. Hắn cảm giác sinh mạng của mình cũng giống như ngọn nến trong gió, sẵn sàng bị thổi tắt ngay lập tức.
- Đệt con mợ nó... Tuyệt lộ* rồi?
(Chú thích: Tuyệt lộ: Con đường chết)