Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Chỗ góc cua trên cầu thang, Dương Húc Minh đứng sóng vai cùng Ứng Tư Tuyết, cả hai đều ngẩng đầu nhìn về cậu bé trên đỉnh cầu thang, cảm thấy căng thẳng.
Dương Húc Minh nói:
- “Năng lực của đứa trẻ này… Chẳng lẽ là đem tất cả đồ vật tới gần nó quay trở về vị trí ban đầu?”
Ứng Tư Tuyết nhẹ gật đầu:
- “Đây là khả năng lớn nhất, nhưng cũng chưa chắc chắn lắm. Hoặc là, năng lực của nó không có đặc tính công kích, chỉ có thể dùng để cố thủ?”
Ứng Tư Tuyết nhìn cánh cửa lớn mà thằng bé đang tựa lưng vào, lúc này cánh cửa kia dường như đang chấn động nhè nhẹ, tựa hồ phía sau cửa có đồ vật gì muốn lao ra.
Ứng Tư Tuyết nói:
- “Đứa trẻ này ở đây, chắc là để trấn giữ những con lệ quỷ này, không cho chúng vượt qua cánh cửa lớn tiến vào thế giới thật.
Nói cách khác, trong biệt thự này, phía sau cánh cửa lớn kia tối thiểu có hai mươi ba con lệ quỷ khủng bố, ngay cả người dẫn đường cũng không thể tiêu diệt nổi, chỉ có thể đem chúng phong ấn. Dương đại sư, anh còn muốn đi vào ư?”
Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh, có chút lo lắng:
- “Địa điểm phong ấn lệ quỷ như vậy, đâu giống một nơi cất giấu bí kíp cản thi thuật đâu?”
Dương Húc Minh chần chờ, không cách nào đưa ra quyết đinh. Hắn nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt trước mặt, đây chính là khu vực cuối cùng trong nơi ở cũ của Dương gia chưa lục soát.
Nếu quả thật bí kíp cản thi của Dương gia có tồn tại, vậy khẳng định nó ở trong khu vực này, ngay đằng sau cánh cửa lớn kia.
Tuy rằng lệ quỷ trong đó cực kì nguy hiểm, nhưng cũng là một biện pháp bảo hộ, để người ngoài không thể tùy tiện lấy đi cản thi thuật của Dương gia. Nhưng số lượng lệ quỷ phía sau quá nhiều, mà thực lực lại quá kinh khủng, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, cắn răng.
- “Trước tiên rút lui đã, chờ anh đi Cửu Giang, tập hợp đầy đủ bộ phận trên người của Lý Tử, sau đó chúng ta hãy quay lại.”
Thi thể của Lý Tử thiếu khuyết không đầy đủ, lực lượng cũng bị thiếu hụt, thậm chí ngay cả năng lực chân chính của lệ quỷ đều không thể sử dụng, Dương Húc Minh cũng không dám mạo hiểm tiến vào.
Nếu hắn chết ở đây, một mình hắn thì chẳng sao cả, nhưng Lý Tử và Ứng Tư Tuyết bị hắn liên lụy, kết quả đó hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận được. Từ chuyện xảy ra ở Vương Quan Doanh, chỉ cần tập hợp đủ bộ phận của Lý Tử, để cô ấy khôi phục lại thực lực đầy đủ.
Khả năng khống chế, làm suy yếu địch nhân trong phạm vi nhất định, sau đó giết chết, năng lực ấy của Lý Tử hầu như là vô địch.
Ít nhất sau khi khôi phục thực lực lúc toàn thịnh, Lý Tử - lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết dù không giết sạch được toàn bộ lệ quỷ sau cánh cửa này, nhưng toàn vẹn trở ra hẳn là vấn đề không khó.
Bọn hắn bây giờ tạm thời không có tư cách cũng như không đủ năng lực, vì vậy chỉ có thể rút lui. Hiện tại Lý Tử dù rất mạnh, nhưng cũng không mạnh đến mức có thể nghiền ép toàn bộ lệ quỷ sau cánh cửa kia. Rút lui là lựa chọn ổn thỏa nhất, Dương Húc Minh tuyệt đối không thể lấy tương lai của mình và Lý Tử ra đặt cược.
Ứng Tư Tuyết nhìn biểu cảm của Dương Húc Minh, cô hiểu được quyết định của hắn. Ứng Tư Tuyết nói
- “Nhưng vấn đề ở chỗ, bây giờ chúng ta làm thế nào để rút lui?”
Cô nhìn cậu bé đang ngồi trên đỉnh cầu thang nói
- “Chẳng lẽ anh định quay lại đường cũ sao?”
Ứng Tư Tuyết vừa nói xong, cậu bé ngồi trên cầu thang đột nhiên cử động. Nó quay đầu, dùng ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn chăm chú Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết. Thời khắc này, tất cả ánh mắt của Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đều bị nó hấp dẫn, trong nháy mắt, hai người trở nên đờ đẫn, đầu óc trống rỗng.
Một giây sau…Dương Húc Minh bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, hắn phát hiện mình đang cõng hộp gỗ trên lưng, đứng bên cạnh xe của Ứng Tư Tuyết. Dưới ánh mặt trời buổi trưa nắng chói chang, cách đó không xa Ứng Tư Tuyết cũng đồng dạng kinh ngạc nhìn xung quanh.
- “Chúng ta đi ra ngoài rồi sao?” Cô vội vàng mở điện thoại ra, kết nối với camera theo dõi trên xe. Cảnh tượng bên trong hiện lên, một con đường nhỏ hoang phế, hai bên cỏ dại mọc um tùm, mà trên con đường nhỏ này, một nam một nữ đang từ trong đường nhỏ chậm rãi bước ra.
Cứ như vậy, hai người đi tới trước xe, dừng lại, giống như biến thành hai pho tượng vậy, tình trạng này kéo dài mấy giây, sau đó chàng trai có vẻ bừng tỉnh lại, sau đó tới cô gái.
- “Chúng ta tự mình đi ra ngoài…” Ứng Tư Tuyết tua đi tua lại đoạn video, nói, - “Hơn nữa, thoạt nhìn cũng không giống bị ai đó khống chế mang ra ngoài.”
Cô ngoẹo đầu, nhìn về phía Dương Húc Minh bên cạnh mình:
- “Dương đại sư, anh thấy thế nào?”
Dương Húc Minh nói:
- “Có lẽ cậu bé ngồi trên cầu thang có năng lực nào đó giống như thôi miên, khiến chúng ta tự rời đi.”
Ứng Tư Tuyết cười hắc hắc:
- “Đột nhiên em có một phỏng đoán.”
- “Phỏng đoán gì?” Dương Húc Minh hỏi.
Ứng Tư Tuyết nói:
- “Anh có còn nhớ lúc thằng bé kia đưa tất cả mọi thứ trở về chỗ cũ, ý thức của chúng ta có một giây trống rỗng không?”
- “Anh nghĩ xem, trong một giây trống rỗng đó, con quỷ nhỏ kia sẽ làm gì đây? Vì sao lúc nó phát động năng lực, chúng ta sẽ bị mất ý thức một giây?” Ứng Tư Tuyết khẽ cười hỏi.
Dương Húc Minh lập tức hiểu được ý của cô, - “Ý của em là, năng lực của thằng bé kia căn bản không phải là đưa mọi vật tới gần nó trở về chỗ cũ mà là thôi miên hả?”
- “Khi chúng ta tiếp cận, nó phát động năng lực, để chính chúng ta lui trở về? Ngay cả hành động ném gạch của em, cũng bị nó thôi miên điều khiển để “Hư giả thế giới” tự mình cầm về?”
Ứng Tư Tuyết cười hắc hắc:
- “Dương đại sư, anh càng ngày càng thông minh rồi…. Không sai, em cảm thấy đây chính là bản chất năng lực của con quỷ nhỏ kia.”
- “Lệ quỷ không thể nào đồng thời có được hai năng lực, đây là sự thực mà chúng ta đã công nhận. So với giả thiết trên cầu thang còn có con quỷ khác hoặc là con quỷ nhỏ kia có năng lực thứ hai, em cảm thấy bản chất năng lực của nó là thôi miên có khả năng cao hơn.”
Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, cười khổ lắc đầu:
- “Coi như chúng ta đoán được năng lực của nó thì cũng không có biện pháp nào tấn công nó. Huống chi, nó chỉ là thủ vệ, bên trong cánh cửa sau lưng nó không biết có lệ quỷ như thế nào.
Giả sử hiện tại nó để chúng ta đi vào, anh cũng chẳng dám vào. Anh nghĩ chúng ta vẫn nên rút lui trước, tập hợp đủ bộ phận của Lý Tử rồi quay về nơi này cũng không muộn.”
Ứng Tư Tuyết nhún vai, không có ý kiến gì.
- “Vậy thì chúng ta lên đường thôi.”
Cô ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, nói:
- “Anh muốn quay về Cổ Viên nói với mẹ anh một tiếng hay là trực tiếp đi Cửu Giang?”
Dương Húc Minh nói:
- “Đi thẳng tới Cửu Giang thôi.”
Ngước nhìn dãy núi chập chùng, hắn quay đầu về hướng Cửu Giang:
- “Anh không thể chờ đợi thêm nữa, anh rất muốn đi xem quê của Lý Tử như thế nào.”