Đi qua đi lại quanh vách đá thẳng đứng hai vòng, cuối cùng Dương Húc Minh cũng xác nhận nơi này không có đường nào đi lên. Vách núi đối diện đường Bạch Ngọc này bị người ta san bằng để xây nhà và sửa sang đường xá. Không có đường leo lên từ chỗ này.
Nhưng mà Dương Húc Minh nghĩ kỹ lại, hắn nhớ mang máng Vương Trấn có nói rằng hầm trú ẩn có hai cửa vào.
Cũng không biết cái cửa kia ở đâu.
“- Ừm, chú à, cháu là phóng viên, gần đây đài truyền hình chúng cháu muốn làm một phóng sự thế này.”
“- Nghe nói hầm trú ẩn Chung Sơn bên này năm năm trước xảy ra một vụ án giết người tàn nhẫn? Nạn nhân là một đôi vợ chồng già. Đến tận bây giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ?”
“- Không biết chú có thể giúp cháu chỉ đường một chút không ạ? Cháu muốn đi phỏng vấn con cái của đôi vợ chồng xấu số kia để hiểu rõ chuyện tình năm năm trước ạ.”
Ngay từ đầu Dương Húc Minh rất lễ phép hỏi mấy người dân bản địa nhưng không có ai tiếp chuyện hắn.
Về sau hắn giả dạng phóng viên, tìm một ông chú đi ngang qua. Ông chú kia nghe hắn bốc phét là phóng viên, bèn nhiệt tình chỉ đường giúp Dương Húc Minh.
Thậm chí còn dẫn Dương Húc Minh vào trong hẻm nhỏ, đưa hắn đến tận cửa.
“- Đây chính là nhà của Phạm Chí Cương.”
Ông ta dẫn Dương Húc Minh đi vào một ngôi nhà lợp ngói xiêu vẹo, nó mang lại cảm giác cũ kỹ dường như đã có từ lâu đời. Lúc hai người đến, một người đàn ông lưng còng đang từ trong nhà đi ra hắt nước ra cổng.
Nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, người đàn ông có vẻ giật mình.
Ông chú nói:
“- Phạm Chí Cương, đây là phóng viên đài Hồ Nam. Cậu ta muốn phỏng vẫn cậu, hỏi một chút chuyện năm năm trước.”
Người đàn ông lưng còng liếc hai người một chút, lắc đầu.
“- Cháu không muốn phỏng vấn đâu. Chú La, chú dẫn anh ta đi đi.”
Gã Phạm Chí Cương này cho người ta thấy một cảm giác rất âm trầm.
Dương Húc Minh đánh giá gã lưng gù, khẽ nhíu mày.
Nhìn qua, cuộc sống của gã có vẻ không được tốt.
Bên ngoài quần áo dính rất nhiều vết ố bẩn. Vì bị gù nên trên lưng gã nhô lên một cục lớn.
Ngón tay của gã vừa dài vừa nhỏ lại khô khốc, giống như móng vuốt loài chim. Làn da thô ráp đầy vết nứt cùng dơ bẩn. Trong móng tay đầy đất đen sì.
Tóc của gã rất dài, rối tung rối mù, rủ xuống hai bên giống như một đống cỏ tranh héo úa. Dù hai bên cách nhau đến mấy mét, Dương Húc Minh vẫn ngửi rõ mùi hôi thối trên người đối phương. Gã đã rất lâu không tắm giặt. Dương Húc Minh có chút hoang mang. Năm nay đâu có trào lưu nam giới để tóc dài. Gã này để tóc dài như vậy, có lẽ là phong tục của một dân tộc nào đấy? Hoặc là anh ta quá lười để ý? Dương Húc Minh mỉm cười, bước về phía trước.
“- Anh Phạm, hi vọng anh giúp tôi một chút xíu. Cuộc phỏng vẫn của chúng ta sau này sẽ được lên tivi và lên báo, dùng để làm chuyên mục “Mối liên hệ giữa sự phạm tội và những sự kiện tâm linh”, có thể sẽ có chuyển biến đối với vụ án của cha mẹ anh.”
Gã lưng gù lạnh lùng nhìn hắn, ra vẻ không quan tâm, quay người đi vào nhà. Tìm cớ gì tiếp cận gã bây giờ? Ông chú bên cạnh bỗng nhiên mở miệng.
“- Tiểu Dương à, phỏng vấn xong có tiền đúng không?”
Ông chú vừa nói xong câu này, bước chân gã lưng gù bèn dừng lại.
Dương Húc Minh nhìn thấy phản ứng này, vội vàng nói:
“- Đúng rồi đúng rồi. Căn cứ vào nội dung câu hỏi chúng cháu sẽ dành cho người bị phỏng vấn một số tiền bồi dưỡng nhất định, ít thì năm ba trăm tệ, nhiều thì mấy ngàn tệ, chắc chắn là có tiền.”
Gã lưng gù lạnh lùng nhìn Dương Húc Minh một chút rồi nói:
“- Anh vào nhà đi.”
Nói xong, gã đẩy cửa gỗ ra, đi vào trong nhà. Dương Húc Minh cảm ơn ông chú nhiệt tình rồi vội vàng theo vào.
Căn nhà ngói của Phạm Chí Cương là kiểu nhà gỗ ngày xưa.
Ngoại trừ mái được lợp bằng ngói đen, cả ngôi nhà đều làm từ gỗ.
Vách tường, cửa ra vào, xà nhà…tất cả đều dùng gỗ chế tác, không có chút xi măng vôi vữa nào.
Đi vào trong nhà, thậm chí sàn nhà cũng là nền đất, không có láng xi măng. Kiểu nhà ngói thời xưa này, Dương Húc Minh đã rất lâu chưa thấy rồi. Từ điểm này có thể thấy người này rất nghèo túng. Nhưng nhìn gã Phạm Chí Cương có vẻ tuổi cũng không lớn, sao lại lôi thôi lếch thếch như thế, bình thường gã ở nhà làm gì?
Dương Húc Minh có chút tò mò.
Bố cục nhà gỗ mái ngói ở Quý Châu đều có gian chính ở giữa, hai bên là gian phụ. Phạm Chí Cương dẫn Dương Húc Minh đi vào phòng bên trái. Bên trong nhà ngói có gió lùa, ánh sáng âm u, cho dù là ban ngày vẫn thấy có vẻ âm lãnh, đen như mực. Ngón tay khô gầy của Phạm Chí Cương sờ lần lên vách tường, giật dây công tắc bóng đèn.
Trong phòng, một bóng đèn nhỏ phát ra ánh sáng ảm đạm được bật lên.
Dương Húc Minh miễn cưỡng thấy rõ hoàn cảnh của căn phòng nhỏ trước mắt.
Trên đầu là trần nhà làm từ những cây trúc khô xếp lên nhau. Phạm Chí Cương đóng cái cửa gỗ xập xệ lại. Đứng trong căn phòng tối tăm này, Dương Húc Minh cảm giác như ngày biến thành đêm trong nháy mắt. Gian phụ này diện tích khá nhỏ, rộng không đến mười mét vuông. Giữa phòng là một cái bếp lò xây bằng gạch và đất. Than đá bị đốt tỏa ra một mùi cacbon dioxit, cacbon monoxit gay mũi.
Trong phòng cũng không có nhiều đồ đạc, ba chiếc ghế gỗ, một cái ghế sô pha rách nát không biết từ đâu nhặt được, còn có một cái bàn vuông nhỏ.
Cả căn phòng đều tỏa ra một mùi thum thủm, giống hệt mùi trên người Phạm Chí Cương. Dương Húc Minh cũng không dám ngồi trên cái sô pha vì nó còn bốc ra mùi thối còn nặng hơn. Hắn ngồi xuống cái ghế gỗ trước mặt Phạm Chí Cương.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt Phạm Chí Cương có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng Dương Húc Minh.
Gã cúi đầu nhìn nền đất, thấp giọng hỏi:
“- Thật…Thật sự có tiền ư?”
Dương Húc Minh liên tục gật đầu:
“- Không sai, kết thúc phỏng vấn tôi sẽ đưa tiền cho anh ngay. Hoặc là bây giờ tôi đưa trước cho anh tiền đặt cọc.”
Dương Húc Minh lấy ra hai tờ một trăm tệ màu đỏ đưa cho Phạm Chí Cương.
“- Đây là tiền đặt cọc. Về sau căn cứ vào tin tức anh cung cấp được, chúng tôi sẽ cho anh một số tiền vừa ý.”