Nhóm dịch: Vô Sĩ
Huyện Bành Trạch cách nội thành Cửu Giang không xa lắm, chưa đến nửa tiếng lái xe. Lái trên đường cao tốc một hồi, nhóm người Ứng Tư Tuyết liền đến nơi.
Đường đi khu ngoại ô phía Tây khá vắng vẻ, nhưng gần đó có trường trung học. Sau khi khai giảng, vẫn có người qua lại đông đảo. Chỉ là hiện tại đang trong giai đoạn nghỉ hè, chẳng có mấy người trên phố. Nơi ở của Nhạc Chấn Đào là một tòa nhà lầu cao sáu tầng, có bậc thang.
Lúc Ứng Tư Tuyết đến, cô nàng đã thấy Nhạc Chấn Đào dừng xe chờ mình.
Thấy hai người xuống xe, Nhạc Chấn Đào thở dài một cái.
- “Hai em thật là giàu nha...” Anh ấy vừa nhớ đến chuyện Ứng Tư Tuyết nhấc tay vung mười mấy vạn Nhân Dân tệ mà không nháy mắt một cái tại Bành Trạch ban nãy.
Dương Húc Minh vội khoát tay: - “Đừng đừng đừng! Vị tiểu thư này mới giàu, còn em đi ké xe xịn thôi. Em nghèo đến nỗi chẳng sắm được một con ô tô nè!”
Ba người vừa trò chuyện, vừa đi lên lầu. Ứng Tư Tuyết hỏi: - “Anh Đào, anh làm nghề gì vậy? Giờ không cần đến chỗ làm à?” Ngay khi cả bọn đến tầng hai, Nhạc Chấn Đào chỉ về một cánh cửa nọ, - “Anh mở trung tâm phụ đạo, đây là nơi làm việc thường ngày của anh. Chỉ là hiện tại đang trong mùa nghỉ học, nên tạm thời đóng cửa.
Ứng Tư Tuyết nhìn về cánh cửa đó, bên trên có một thiệt bị chống trộm cũ kỹ với tấm bảng ghi “Trung tâm phụ đạo thiếu nhi tài năng Máy Bay Nhỏ” bên trên. Ứng Tư Tuyết ngạc nhiên: - “Huấn luyện thiếu nhi hả anh?” Nhạc Chấn Đào bèn cười khổ, nói: - “Không phải, là dạy cho học sinh trung học mà. Chỉ là vợ anh thích cái tên như vậy, nên cứ thế mà chọn... Bọn em muốn vào xem thử không?”
Nói xong, anh ấy lấy chìa khóa ra mở cửa.
Một hành lang thẳng tắp ở giữa, hai bên là những căn phòng.
Bên trong phòng, cảnh trang trí hệt như một lớp học nhỏ, có bàn học sinh, bảng đen, bàn gió viên.
Nhạc Chấn Đào nói: - “Nơi này do anh và mấy người bạn cũ hùn vốn mở, bao gồm ba phòng ngủ với một phòng khách, trên trăm mét vuông, cải tạo lại thành thế này. Có tổng cộng ba phòng học nhỏ, cuối hành lang là nhà vệ sinh.
Nhạc Chấn Đào giới thiệu nơi này với hai người, dẫn họ đi vài phút mới ra khỏi nơi đó.
Cả nhóm vừa đi lên lầu, vừa nói chuyện phiếm.
Ứng Tư Tuyết nói: - “Anh Đào, lúc anh đi ra ngoài thì ở nhà chỉ còn mỗi cô bé mù kia à?”
Nhạc Chấn Đào lắc đầu: - “Thế thì không! Sau khi làm xong ma chay cho vợ, con anh, em vợ anh dọn đến ở cùng. Lúc anh ra ngoài cũng có cô ấy chăm sóc con bé.”
Nói xong, Nhạc Chấn Đào mở cửa phòng lầu bốn ra, đi vào bên trong.
“Tiểu Trúc, anh về tới nè!” Anh ta vừa nói, vừa cởi giày.
Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh đi theo sau. Một giọng nói phụ nữ vang lên từ nhà bếp: - “Anh rể mới về à? Đồ ăn sắp xong rồi, mọi người ngồi chờ một lát nhé.”
Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết trông thấy một cô gái trẻ đeo tạp dề ngang eo bước ra từ nhà bếp; cô ấy mỉm cười, chào bọn họ. Dương Húc Minh dò xét cô bé trước mặt, trông rất trẻ, đoán chừng vừa mới tốt nghiệp đại học. Cô ta không có khí chất sành đời của những người từng đi làm nhiều nơi, cũng chẳng trang điểm diêm dúa, tạo một cảm giác khá thoải mái cho người xung quanh.
Nhạc Chấn Đào nói: - “Để anh giúp em!”
Anh ấy xoắn tay áo lên, định vào nhà bếp liền bị cô em gái cản lại.
- “Không cần đâu anh! Em nấu sắp xong rồi. Anh vô giúp còn cản trở em thêm đó. Anh ngồi tiếp khách đi, bé San San cũng ngóng anh về lắm đó.”
Nhạc Chấn Đào bèn nhìn về dãy ghế sô pha trong phòng khách, nơi đó có một cô bé nho nhỏ đang ngồi. Thế nhưng, đôi mắt của bé gái ấy không hề có tiêu cự.
Nhạc Chấn Đào hỏi: - “Em cho bé San nghe radio nữa à?”
Tiểu Trúc trả lời: - “Con bé thích nghe chuyện đời xưa, em lại bận làm công chuyện, không thể ngồi yên kể chuyện mãi được, đành phải bật radio cho bé nghe thôi.”
Cô ấy liếc mắt: - “Đừng có khen em gì nữa, cho em xíu tiền đi. Em là nhân viên của anh, lại làm bảo mẫu cho con anh, tháng sau nhớ tăng lương cho em đó.”
Nhạc Chấn Đào cười khổ, lắc đầu: - “Rồi, rồi, rồi! Tháng sau tăng lương gấp đôi cho em, vô làm đồ ăn nhanh đi.”
Tiễn cô em vợ vào bếp, Nhạc Chấn Đào ngồi xuống cạnh Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh, thở dài, rồi nói: - “Cô bé trong nhà bếp là em gái của vợ anh, tên là Triệu Trúc. Con bé vừa tốt nghiệp đại học năm nay, hiện tại làm giáo viên thực tập tại trung tâm phụ đạo của anh.
Sau khi vợ anh qua đời, con bé ở tạm nhà anh, giúp anh chăm sóc... à, đó chính là bé San San.”
Nhạc Chấn Đào chỉ về hướng cô nhóc đang đeo tai nghe, ngồi một mình im lặng kia. Anh ấy nói: - “Hiện tại, nhóc ấy chưa quen nơi này cho lắm, còn sợ người lạ.”
Ứng Tư Tuyết hơi hoang mang, hỏi: - “Cô em vợ của anh có biết chuyện về bé gái này không?”
Nhạc Chấn Đào lắc đầu: - “Không! Anh không có kể cho em ấy nghe bất cứ điều gì, cũng không kể cho bất cứ ai khác.
Theo em ấy, San San là đứa cháu anh mang về từ vùng khác, chỉ là anh không tự nói, em ấy cũng không hỏi.
Tiểu Trúc là một cô gái thông minh, sẽ không mang lại rắc rối cho người xung quanh đâu. Cũng chính vì như thế, anh mới nhờ em ấy chăm sóc San San. Không thì nếu có người kè kè bên anh hỏi San San từ đâu đến, anh cũng nhức đầu lắm.” Nhạc Chấn Đào cười khổ nói.
Dương Húc Minh nhìn về bé gái mù đằng kia, hỏi: - “Còn nhóc này thì sao? Bé có biết chuyện của anh và bà nội của bé không?”
Hắn cũng không dám đề cập đến sự việc bà nội của bé gái, cho dù cô bé vẫn đang đeo tai nghe, chẳng hề nhận biết mọi người đang bàn tán về mình.
Nhạc Chấn Đào ngẫm nghĩ một chút, rồi đi đến bên cạnh cô bé. Em nhỏ tháo tai nghe xuống, đưa tay sờ sờ người bên cạnh, - “Là ba ba à? Ba ba mới về hả?”
Nhạc Chân Đào nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé, nói: - “Ừ, ba mới về. San San đang nghe chuyện cổ tích hả?”
Cô nhóc vui vẻ gật đầu: - “Con đang nghe Câu chuyện về con voi, ba ba này, hôm nay dì kể cho con nghe nhiều câu chuyện vui lắm. Mà con muốn đi nhà ma chơi, ba ba dẫn con đi nhà ma nhe.
Cô bé nhìn anh ấy với một gương mặt phấn khích. Nhạc Chấn Đào chần chờ một chút, rồi gật đầu: - “Đi nhà ma cũng được... Cơ mà...”
Anh ấy nhìn cô bé mù, nói: - “Chờ lát nữa, ba ba dẫn dì và con đi chung. Nhưng ở nhà ma tối tăm lắm, trong khi dì của con nhát vô cùng. Ngộ nhỡ dì ấy bị hù dọa phát khóc, rồi dẫn con chạy lung tung là ba ba đánh đòn con đó.”