Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trong ruộng trồng đầy những cây ngô chỉ mới vừa cao tới ngang eo, ba người sống đuổi theo một người chết phía trước, cả bốn bóng hình thi nhau chạy trối chết.
Trên đường chạy phía trước, thỉnh thoảng bọn hắn nhìn thấy những bóng quỷ trắng bệch khác đang làm việc chăm sóc cây ngô. Hiển nhiên ở mảnh ruộng ngô này, không chỉ có mỗi ông Sáu của Lâm Thu bị nô dịch mà còn có những người Lâm gia khác.
Gặp nhóm bốn người đang hì hục chạy thục mạng, mấy bóng quỷ cũng học theo thi nhau chạy tứ tán.
Sau lưng bọn hắn, một đội ngũ đưa dâu toát ra toàn một màu đỏ rực kinh khủng, khiêng một cái kiệu hoa cũng màu đỏ nhanh chóng đuổi theo.
Đoàn đưa dâu thoạt nhìn thì thấy tốc độ có vẻ khá chậm, nhưng khoảng cách của bọn chúng cùng với nhóm người Dương Húc Minh thì càng lúc càng rút ngắn lại.
Tiếng kèn đinh tai nhức óc càng lúc càng sát sau lưng bọn người chạy trốn.
Dương Húc Minh vừa chạy thục mạng vừa lầm bầm chửi ông trời:
- "Mẹ nó đúng là vận khí cờ hó! Vừa mới vào đã gặp mãnh quỷ, phó bản còn chưa kịp thăm dò xong, chưa chuẩn bị gì hết vậy mà trực tiếp đụng luôn boss cuối! Đây là trời muốn diệt ta?”
Dương Húc Minh đang chạy giữa đội ngũ đào thoát, hắn đột ngột quay người lại, giơ tay trái nhắm ngay vào đội ngũ rước dâu màu đỏ phía sau.
Lúc này, cái kiệu hoa đỏ máu đã tiến đến rất gần bọn Dương Húc Minh, khoảng cách hai bên chỉ còn không tới mười mét. Dương Húc Minh đã có thể thấy rõ ràng bàn tay tái nhợt của hai con quỷ thổi kèn đi đầu.
Hắn điên cuồng gầm lên một tiếng:
- “U MINH HỎA!”
Ngọn lửa quỷ trắng bạc tựa như vỡ đê từ trong lòng bàn tay Dương Húc Minh phun ra, tuôn trào liên tục về phía đám lệ quỷ rước dâu. Dương Húc Minh bởi vì phát động lửa quỷ mạnh mẽ, phụ tải lên tinh thần quá lớn khiến mắt hắn tối sầm lại, xém chút té xỉu.
Nhưng mà lửa quỷ như một con rồng bạc lao ầm ầm tới sát đội ngũ rước dâu thì một trận gió rét âm lãnh thổi tới, ngọn lửa quỷ như gặp phải khắc tinh đứng khựng lại, ngay cả tới gần đám quỷ kia cũng không thể được.
Tận mắt thấy một màn này, Dương Húc Minh vội vàng xoay người chạy tiếp.
WTF! Thế này thì đánh kiểu gì?
Thực lực hai bên rõ ràng không phải cùng một cấp độ! Dương Húc Minh thầm kêu khổ trong lòng rồi mắm môi mắm lợi chạy theo nhóm Ứng Tư Tuyết phía trước.
Đã nói năng lực của quỷ không phân chia mạnh yếu, tại sao ngọn lửa U Minh quỷ hỏa tên nghe rất kêu nhưng dường như chỉ để hù dọa ma mới, gặp mấy con quỷ khủng thì không có một chút tác dụng nào hết.
Vương gia đại tiểu thư kinh khủng như vậy, bên cạnh kiệu hoa lại có một bầy lúc nhúc quỷ, coi như xuất ra Tiểu Tư cũng vô dụng.
Rơi vào đường cùng, Dương Húc Minh quyết định sử dụng sát chiêu ”Vợ ơi cứu anh”, hắn không do dự lấy cây nến nhân duyên ra, giật giấy đỏ gói nến xuống.
Nhưng mà không có chuyện gì phát sinh sau đó. Cây nến đỏ nhân duyên vốn gặp quỷ thì tự động thiêu đốt, lần này lại im lìm không có phản ứng, dù sau lưng bọn hắn, kiệu hoa đã đuổi tới sát sàn sạt chỉ còn tầm năm mét.
- "Móa! May mà mình đã sớm chuẩn bị!”
Dương Húc Minh lấy ra một cái hộp quẹt từ trong túi. Mặc dù hắn không hút thuốc lá, nhưng đã sớm tiên đoán được có thể sẽ xuất hiện tình huống ngọn nến không cách nào tự động thiêu đốt, cho nên hắn đã mang một cái hộp quẹt dự phòng.
Vừa chạy hùng hục, Dương Húc Minh vừa bật lửa thắp nến. Ánh lửa yếu ớt từ hộp quẹt yếu ớt lung lay tưởng chừng như lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Nhưng không hề nghi ngờ gì, đây chính là sinh cơ sau cùng của cả ba người Dương Húc Minh.
Hắn đưa ngọn lửa lại gần tâm nến nhân duyên.
Nhưng mặc cho ngọn lửa từ hộp quẹt không ngừng thiêu đốt, cây nến đỏ vẫn im lìm không cách nào cháy lên!
Trái tim Dương Húc Minh dường như ngừng đập.
Cái đồ chơi này… Chẳng lẽ lại lựa chọn treo máy ngay lúc quan trọng như bây giờ?
Dương Húc Minh nổi khùng dừng bước lại, hung dữ nhìn về phía đội ngũ rước dâu sau lưng.
Lúc này, đội ngũ khiêng kiệu chỉ còn cách bọn hắn tầm ba mét, có thể nói là gần trong gang tấc. Mà Dương Húc Minh cả lửa quỷ cùng nhân duyên nến đều không có tác dụng. Tình huống này coi như là hung hiểm vạn phần.
Ánh mắt Dương Húc Minh trở nên cuồng bạo, hắn đưa thân ngăn trước mặt đội ngũ rước dâu, trực tiếp giơ lên cái chuông cổ, miệng gầm lên:
- “Tiểu Tuyết, chạy mau đi!”
Dương Húc Minh nhìn thẳng vào kiệu hoa đỏ như máu ở giữa đội ngũ rước dâu, biểu lộ hung lệ:
- "Dám giành ăn từ trong tay của tao, dù là nữ quỷ mạnh nhất cũng phải trả giá đắt!”
Mục đích lớn nhất của Dương Húc Minh khi đến Vương Quan doanh chính là tìm nữ quỷ trong kiệu hoa tính toán nợ nần. Bởi vì nữ quỷ này cướp mất con Trành quỷ trộm điện thoại từ tay hắn, làm hại Dương Húc Minh không liên hệ được với Lý Tử.
Bây giờ, Huyết sát nữ quỷ trong kiệu hoa vừa vặn tìm đến, đã chạy không thoát được, vậy thì cùng một chỗ tính toán nợ nần ân oán đi!
Dương Húc Minh trợn mắt nhìn chằm chằm vào đội ngũ rước dâu vẫn tiến đến càng ngày càng gần.
Khi hai con quỷ thổi kèn đi đầu đội ngũ bước vào phạm vi một mét trước mặt, Dương Húc Minh trực tiếp rung mạnh cái chuông đồ cổ đã cầm sẵn trong tay.
Tiếng chuông lảnh lót dồn dập vang lên trong bóng đêm, tựa như âm thanh tử thần đòi mạng, trong nháy mắt lấn át tiếng kèn đón dâu.
Trong đội ngũ đưa dâu, tất cả những lệ quỷ mặc áo đỏ đều phát ra tiếng kêu gào thê lương, vặn vẹo thân thể trong thống khổ, thậm chí ngay cả những con quỷ ở cuối cùng cũng vật lộn ra đất kêu gào thảm thiết.
Tuy nhiên chỉ có mấy bóng quỷ khiêng kiệu thì lại không có bất kỳ phản ứng gì, bọn chúng chỉ là dừng lại, lạnh lùng nhìn xem Dương Húc Minh, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn.
Nhưng Dương Húc Minh cũng không dừng lại. Tay trái của hắn cầm chuông cổ, tay phải kéo thanh Sát phụ kiếm to bản dữ tơn, hướng thẳng đến chỗ kiệu hoa màu đỏ.
Dương Húc Minh như một hung thần cao lớn vạm vỡ bước đi giữa đám lệ quỷ. Tiếng chuông dồn dập vang lên. Những chỗ hắn đi qua, tất cả lệ quỷ mặc đồ đỏ đều kêu rên thống khổ, vội vàng thối lui sang hai bên, nhường một con đường rộng rãi cho Dương Húc Minh đi qua.
Tất cả bóng quỷ đều rít gào vặn vẹo, thống khổ quỳ sát xuống đất hai bên đường.
Chỗ người sống đến, người chết nhường đường!
Tiếng chuông từ tay Dương Húc Minh vẫn dồn dập rung vang, lan tỏa ra xa trong bóng đêm an tĩnh. Xung quanh bầu trời vẫn là một mảng hắc ám, không nhìn thấy ánh trăng, khắp nơi một màu đen kịt tựa như tất cả thế giới đã bị quỷ thôn phệ.
Kiệu hoa đỏ như máu lẳng lặng dừng ở giữa đội ngũ rước dâu. Bốn phía là những bóng quỷ mặc đồ đỏ đang quỳ rạp kêu gào thảm thiết, chỉ có mấy tên mang kiệu là vẫn bình tĩnh như thường. Mà ngoài ra còn có một kẻ khác cũng bình tĩnh đứng đó, là một bóng quỷ ăn mặc kỳ quái theo kiểu chú rể.
Nó đờ đẫn đứng trước kiệu hoa màu máu, vô hồn nhìn Dương Húc Minh, tựa như là một con rối bị điều khiển từ xa, không có bất kỳ sự tự do nào.
Bóng quỷ ăn mặc kiểu chú rể kỳ quái này chính là Trành quỷ của Lý Tử, gã ăn trộm điện thoại của Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh lạnh lùng đi lại hướng kiệu hoa màu đỏ, Sát phụ kiếm kéo sau lưng hắn, tạo thành một vệt dài trên con đường đất vàng. Ngọn lửa quỷ trắng bệch thiêu đốt bập bùng trên lưỡi kiễm.
Hắn trừng mắt nhìn con Trành quỷ đang đứng đờ đẫn trước kiệu hoa, tay vung mạnh thanh đại kiếm đầu lâu Sơn dương, chém thẳng vào trành quỷ với một thái độ không chết không thôi!