Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nếu Lý Tử đã rời đi, như vậy chắc hẳn cô ấy đã quay về nhà.
Dương Húc Minh luôn chắc ăn về chuyện đó. Bất quá, theo tình hình trước mắt, chẳng biết sau khi Lâm Tông Lễ đánh thắng ván cờ rồi thì có thể khống chế tất cả nơi này hay không?
Hắn nhìn chiếc quan tài máu trong linh đường kia, nói: - “Thế còn... cỗ quan tài kia thì sao?”
Trong mắt Dương Húc Minh tràn ngập sự hy vọng có được một câu trả lời khiến hắn hài lòng.
- “Không sai, có một bộ nữ thi không đầu bên trong cỗ quan tài máu kia.
Chỉ là, chiếc quan tài đó chính là một loại xiềng xích đáng sợ trói chặt nó lại. Thực tế mà nói thì ả nữ thi không đầu mà mọi người nhìn thấy ban nãy chỉ là hình chiếu của nó mà thôi. Còn ác quỷ nữ thi không đầu thật sự còn đáng sự hơn rất nhiều lần so với những gì mà bọn em thấy.
CŨng may là nó không ra được, không thể nào gây họa nhân gian, vì thế tụi em đừng lo nhiều.
Về dinh thự nhà họ Vương tại đây, tất cả bọn lệ quỷ, dù là lệ quỷ nhà họ Lâm hay quỷ hồn nhà họ Vương cũng đều bị anh tiêu diệt hết rồi.
Từ nay về sau, tại Thương Nê pha này, ngoại trừ cỗ quan tài máu trước mặt ra, thì chẳng còn lệ quỷ tồn tại nữa.”
Lâm Tông Lễ mỉm cười nói tiếp: - “Mối thù oán của hai dòng tộc dây dưa trên trăm năm cuối cùng đã chấm dứt trong ngày hôm nay. Chúng ta đi được rồi.”
Dương Húc Minh lại vội vàng hòi: - “À, còn một việc... Cha của em thì sao? Là cái ông chú ma quỷ to con mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành đó. Ông ta cũng ở bên ngoài sao?”
Lâm Tông Lễ lắc đầu: - “Không phải, ông ta cũng đi mất rồi.”
- “Vậy anh có biết ông ấy đến từ đâu không?” Dương Húc Minh hỏi: - “Lúc còn trong bàn cờ em nghe ông chú họ Lục kia gọi cha em là Quỷ đoạt mạng Huyết Hà... cái nick name đó có ý nghĩa gì vậy anh?”
Ứng Tư Tuyết cũng góp thêm một câu hỏi: - “Còn anh thì sao, làm sao anh biết đường đến đây diệt quỷ?”
Anh ấy đến đây một thân một mình, biết rõ cách đối phó bọn lệ quỷ nơi đây, cũng cướp luôn quyền khống chế khu vực hiện tại. Nếu là một người chẳng biết gì về lệ quỷ, thì sẽ khó mà thực hiện được những việc thế này.
Về điều này, Lâm Tông Lễ cười khổ, nói: - “Được rồi, để anh nói tóm tắt đầu đuôi cớ sự cho nghe.”
Anh ta nhìn ba người trước mặt, nói: - “Khoảng trăm năm trước, do nhà họ Lâm và họ Vương ham tiền tài nên kinh động đến cỗ nữ thi không đầu bên trong quan tài máu, cuối cùng dẫn đến họa lớn giáng xuống đầu.
Trước tiên là cả nhà họ Vương bị chết sạch, người trong dòng họ đó bị biến thành trành quỷ của con nữ thi không đầu kia, bị nó nô dịch vĩnh viễn.
May thay, tổ tiên nhà họ Lâm đã kịp thời mang nắp quan tài máu về khép lại. Con nữ quỷ không đầu lại bị phong ấn áp chế lần nữa. Lúc này, nó không thể nào ra tay diệt sạch nhà họ Lâm như cách nó từng làm với nhà họ Vương. Vì vậy, nó nảy sinh ý định khống chế trành quỷ của mình đi giết người.
Nhằm tránh né nữ thi không đầu và lệ quỷ nhà họ Vương giết đến nên tổ tiên nhà họ Lâm khăn gói thoát khỏi nơi này.
Thật ra khi đó, tổ tiên nhà họ Lâm đã tìm thấy một vật bên trong cỗ quan tài máu. Đó là một quyển sách cũ kỹ màu đen không có chữ bên trong, ngoài bìa sách có ghi ba chữ “Vô Thường Lục”. Tất cả các trang sách bên trong đều không có bất cứ chữ viết nào.
Thế nhưng mà, quyển sách này chính là chìa khóa cứu mạng của cả dòng tộc nhà họ Lâm.
Khi bọn lệ quỷ nhà họ Vương hiện hồn đến bên ngoài làng, đồng thời chuẩn bị ra tay giết nhà họ Lâm, thì đột nhiên có chữ viết hiện lên trên trang sách. Nó chỉ cho tổ tiên nhà họ Lâm cách thức qua mặt nữ thi không đầu và lệ quỷ nhà họ Vương, sau đó chạy khỏi Vương Quan doanh.
Bên cạnh đó, quyển sách ấy còn truyền thụ một phương pháp để những người bô lão nhà họ Lâm có thể hóa thành du hồn không ý thức, lại có thể hành động theo bản năng mà bảo vệ con cháu nhà họ Lâm.
Đời này qua đời khác, số lượng của những du hồn đó càng lúc càng nhiều, liên tục bảo vệ con cháu họ Lâm.
Nếu như anh không vô tình gặp được chiếc lục lạc cổ quái kia tại thị trường đồ cổ, sau đó lỡ tai lắc lung lạc kêu vang khiến du hồn vô hình sau lưng sợ hãi thì bọn lệ quỷ nhà họ Vương cũng không phát hiện ra anh.”
Lâm Tông Lễ thờ dài, nói: - “Trong khi đó, lý do mà anh biết cách đối phó với bọn lệ quỷ nhà họ Vương, thật ra cũng nhờ cuốn Vô Thường Lục này.”
Trước mặt ba người, Lâm Tông Lễ lấy một quyển sách da cũ kỹ màu đen ra, - “Sau sự việc năm ấy, dòng chính nhà họ Lâm chịu trách nhiệm quản lý quyển sách này.
Thế nhưng mà, sau đó có một trận hỏa hoạn cực lớn khiến dòng trưởng ấy bị thiêu chết sạch, thế là quyển sách được sang tay cho gia đình anh, em trực hệ của dòng trưởng ấy.
Chưa đến hai tháng sau khi quyển Vô Thường Lục bị chuyển quyền sở hữu, người chủ nhân bị tai nạn gãy mất hai chân, suýt nữa bỏ mạng tại khe núi.
Thế là, chẳng còn ai tình nguyện giữ quyển sách ấy nữa. Cuối cùng, quyển sách được đem về thôn làng nhà họ Lâm, đặt trước bức tượng Quan Âm mà dòng họ Lâm cung phụng bao đời nay.”
Lâm Tông Lễ nhún vai: - “Sau khi anh nghe cha anh kể thế bèn lên đường đến thôn cũ họ Lâm để tìm quyển sách này.
Chính quyển sách này dạy anh cách thức đối phó bọn quỷ hồn họ Vương, lại chỉ rõ phương pháp đoạt quyền khống chế nơi này từ tay lão quỷ đáng sợ ấy... À, tụi em muốn quan sát nó kĩ hơn không?
Mặc dù sau vụ đó, cuốn sách này lại quay về hiện trạng trống rỗng, chẳng còn một chữ nào hiện ra, nhưng anh đoán rằng nó chắc chắn có quan hệ đến ác quỷ.”
Lâm Tông Lễ vừa nói vừa chìa quyển sách ra.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi nhìn thấy quyển sách đưa qua, cả người Dương Húc Minh ớn lạnh, bản năng cảm thấy vô chán ghét cái vật thể trước mặt này. Cái cảm giác chán ghét mãnh liệt này tựa như những người mắc chứng bệnh sợ vật thể có bề mặt thủng lỗ nhỏ li ti nhìn thấy những vết kim châm lít nhít.
Hắn vô thức thọc tay vào túi, nắm chặt lấy Sinh Tử Lục. Cảm nhận được Sinh Tử Lục vẫn còn trong túi, Dương Húc Minh chợt vô thức thở dài một hơi, cảm thấy yên tâm lạ thường.
Hắn nói: - “Không cần đâu, anh cất vô đi.”
Dương Húc Minh lại nói: - “Nếu đã giải quyết xong xuôi tất cả bọn lệ quỷ nơi đây, vậy chúng ta đi khỏi nơi này bằng cách nào hả anh?”
Lâm Tông Lễ cất quyển Vô Thường Lục vào túi, sau đó chỉ về hướng sau lưng ba người, nói: - “Em nhìn về hướng này, đường lớn ở tại đó.”
Cả bọn quay đầu, quả nhiên trông thấy một con đường núi trải nhựa đen nhánh, xa xa là vách núi to lớn Bắc Bàn Giang.
Bốn phía là vách núi to lớn của khu vực Thượng Nê pha.
Chẳng ngờ trong chớp mắt, cả bọn lại quay về thế giới hiện thực, ngay tại khu vực bên dưới hang động to khổng lồ ở Thượng Nê pha. Từ nơi này ngẩng đầu lên, bọn họ có thể nhìn thấy rõ đỉnh hang động to lớn ấy.
Trong khi đó, phía đằng xa là ánh đèn phát ra từ ngôi làng Thượng Nê pha, lại còn trông thấy xe ô tô của Ứng Tư Tuyết đỗ tại đó.
Dương Húc Minh hơi ngơ ngát: - “Trở về rồi à?”
Hắn đột ngột quay đầu, nhìn Lâm Tông Lễ, lại thấy anh ấy đã ngồi bệch tại ven đường, mỉm cười gật đầu.
- “Ừ, về lại thế giới thật rồi đó.”
Lâm Thu nhẹ nhàng thở ra: - “Hay quá đi! rốt cuộc chúng ta ra rồi!”
Ứng Tư Tuyết nhìn sắc trời một chút rồi lẩm bẩm: - “Xem ra chúng ta kẹt bên trong thế giới ảo ảnh đó lâu lắm nha, trời tối rồi kìa.”
Dương Húc Minh nhìn Lâm Tông Lễ, nói: - “Vậy chúng ta cùng về nha. Cha mẹ anh mà gặp anh chắc chắn vô cùng vui vẻ.”
Trong màn đêm, Lâm Tông Lễ ngồi ở ven đường mỉm cười, rồi lắc đầu.
“Không cần đâu em.”
Anh ấy nhìn Dương Húc Minh, chính xác hơn là nhìn Lâm Thu bên cạnh Dương Húc Minh, nói: - “Các em về nhà đi. Anh chỉ có thể tiễn các em đến nơi này mà thôi.”