Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Trên sàn nhà, gã đàn ông bị trói vô cùng kích động gào thét. Ứng Tư Tuyết thì cười tủm tỉm nhìn gã, không cất tiếng trả lời. Cô biểu thị cảm tạ đối với mọi người xung quanh, sau đó bảo họ trước hết lui ra ngoài cửa, để cô cùng bạn trai cũ dễ nói chuyện riêng tư hơn.
Đợi đến khi đám người thối lui hết ra đến ngoài cửa, Ứng Tư Tuyết lúc này mới đi lại bên người gã đàn ông. Cô ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt của gã, cười tủm tỉm nói:
- "OK, hiện tại không có người, vậy là chúng ta có thể dễ dàng nói chuyện. Đầu tiên, tôi muốn uốn nắn những sai lầm trong lời nói của anh.
Thứ nhất là tôi có nói rằng tôi là người nuôi quỷ sao? Chẳng lẽ trên mặt tôi có chữ “Nuôi Quỷ” hay sao mà anh bảo tôi là bọn nuôi quỷ này nọ?
Thứ hai, kẻ gọi là Quỷ Diện kia, coi như anh không nói, kẻ đó khẳng định cũng sẽ tới giết tôi. Bởi vì tôi chính là kẻ thù của bọn nuôi quỷ.”
Ứng Tư Tuyết dùng tay đập đôm đốp lên mặt gã đàn ông, cười toe toét rất vui vẻ:
- "Anh không phải coi tôi thành đồng bọn của những tên kia đấy chứ?”
Những lời Ứng Tư Tuyết vừa nói xong khiến gã đàn ông nằm trên đất một mặt sửng sốt. Gã ngước nhìn Ứng Tư Tuyết, vừa tỏ vẻ hoài nghi, vừa có chút chấn kinh.
- "Cô nói cái gì?" - Gã tỏ vẻ khó có thể tin, nói - "Cô không phải người nuôi quỷ? Vậy thứ kia sau lưng cô là gì?”
Ứng Tư Tuyết mỉm cười triệu hồi “Hư giả thế giới” ra, để nó đứng song song với mình, rồi nhìn thẳng người đàn ông nằm trên đất, nói:
- "Anh vui lòng nhìn kỹ một chút, tôi cùng nó có phải rất giống nhau hay không? Hoặc có thể nói là đồng dạng như đúc một khuôn ra?”
Ứng Tư Tuyết cười cười trêu tức, tiếp tục nói:
- "Không nhất định phải là người nuôi quỷ mới có thể có loại đồ chơi này nha. Đây chính là lực lượng tinh thần tự thân của tôi hóa thành, nó thuộc về năng lực bản thân, không hề quan hệ gì đến chuyện nuôi quỷ.
Sơn Quỷ sống trong phòng này sở dĩ đã chết, chính là vì bà ta tối hôm qua tập kích chúng tôi, cho nên mới bị chúng tôi hợp lực chơi chết.
Nhưng anh cho rằng thể loại người nuôi quỷ ác độc này sẽ trống rỗng tự nhiên chết đi? Anh là kẻ thù của bà ta, đi đến nhà bà ta điều tra, chẳng lẽ không hề thắc mắc rằng bà này đến cùng vì sao mà chết?”
Người đàn ông tỏ vẻ khiếp sợ nhìn Ứng Tư Tuyết, nói:
- "Thế nhưng mà nếu cô không phải người nuôi quỷ, tại sao lại sai khiến những người dân thường này đánh tôi?”
Trong quá trình vật lộn vừa rồi, người này bị hai thanh niên cùng một chị béo đánh đập te tua, chẳng những hai mắt thâm đen như gấu trúc, ngay cả mũi cũng đều bị đánh vỡ, máu mũi chảy ròng ròng, lúc này nhìn vô cùng thê thảm.
Ứng Tư Tuyết thì trừng mắt nhìn gã, tức tối nói:
- "Còn không phải tại vì anh ngu đần vừa lên liền động thủ sao? Còn hại tôi giật đứt mười cái móng tay, loại đau đớn này có thể so sánh với một trong mười loại cực hình của người Mãn Thanh.”
Ứng Tư Tuyết tung một đá vào mặt gã đàn ông, lần nữa đánh cho gã phọt máu mũi máu mồm rơi đầy trên sàn nhà.
- "Không thể giết anh, chẳng lẽ không thể đòi chút lợi tức từ trên người anh hay sao? Chẳng lẽ anh coi là hiểu lầm, nói ra vài câu xin lỗi thì tôi cần phải bỏ qua hết cho anh hả?
Người đàn ông nằm lăn lóc trên đất, mặt mũi sưng húp bê bết máu vẫn cố ngóc lên nói:
- "Nếu quả thật là tôi tính sai, đồng thời tra tấn tôi có thể giúp cô cảm thấy vui vẻ thoải mái một chút, vậy tôi có thể rút móng tay của tôi giống như cô đã bị lúc nãy!”
Ứng Tư Tuyết nhìn gã chằm chằm hồi lâu, cô cất lời:
- "Haizz, cái tên này, vẫn là kẻ thông minh. Anh nói như vậy, chẳng phải tôi không thể tiếp tục giày vò anh để trút giận hay sao?”
Nói xong, cô ngồi xổm xuống, giúp người đàn ông cởi trói. Vừa tháo sợi dây thừng, cô vừa nói:
- "Được rồi, bỏ qua cho anh. Bây giờ thả đồng bạn của tôi ra đi, hoặc là đình chỉ công kích đối với hắn. Tôi sẽ chứng minh chúng tôi không phải người nuôi quỷ.”
Sau khi người đàn ông được cởi trói, bên ngoài căn phòng, quần chúng đang vây xúm xít có chút kích động.
- "Cô gái, sao cô lại cởi dây thừng trói tên kia ra rồi?”
- "Nhanh lên! Trói hắn lại, chúng tôi có thể tới giúp cô!”
Ứng Tư Tuyết thì cười tủm tỉm quay đầu ra phía ngoài cửa, nói:
- "Không việc gì nữa rồi, mọi người không nên kích động, hiện tại anh này đã tỉnh táo lại, không tin mọi người nhìn mà xem. Anh ta bây giờ chẳng phải không còn mắng chửi tôi nữa hay sao?”
Đám người bên ngoài thấy thế, chỉ có thể chấp nhận chuyện đã hết. Nhưng vẫn có người chưa từ bỏ ý định kiếm thêm tiền, nói:
- "Nếu như cần chúng tôi, cô cứ kêu lên một tiếng là được. Chúng tôi ở ngay tại bên ngoài.”
- "Đúng đúng đúng! Tên kia mà động tới một sợi tóc của cô, chúng ta đều quyết không bỏ qua cho gã!”
Quần chúng ngoài cửa vây xem tỏ ra nhiệt tình phi thường, Ứng Tư Tuyết thì rất vui vẻ. Người đàn ông liếc nhìn cô, nói:
- "Cô cứ đem tiền rải ra, nhân dân cả nước hoặc có thể nói toàn thế giới sẽ vô cùng nhiệt tình.”
Ứng Tư Tuyết cười tủm tỉm nhìn đối phương, không tiếp tục trả lời. Người đàn ông thì xoa xoa máu trên mặt, từ trong túi áo lấy ra hai tấm khăn tay, cuốn lại ngăn chặn lỗ mũi chảy máu, nói:
- "Được rồi, cô định làm sao để chứng minh các người không phải là bọn nuôi quỷ?"
Ứng Tư Tuyết nhún vai, nói:
- "Phương thức để chứng minh thì có rất nhiều, đơn giản nhất chính là cho anh xem thẻ căn cước của tôi.
Anh đã có thể nhanh như vậy tìm tới trụ sở của Sơn Quỷ, khẳng định là có sự hiểu biết rõ ràng đối với bọn người nuôi quỷ. Những kẻ nuôi quỷ này có kẻ nào là người Quý Châu sao?”
Người đàn ông lắc đầu, đáp:
- "Theo tôi được biết, tất cả người nuôi quỷ đều ở phụ cận Cửu Giang”
- "Vậy thì được rồi, đây là thẻ căn cước của tôi." - Ứng Tư Tuyết vừa nói, vừa lấy ra thẻ căn cước của mình cho đối phương nhìn - "Tôi là người Quý Châu, cách nơi này hơn một ngàn cây số, tối hôm qua vừa mới đi vào nội cảnh Giang Tây.
Anh nhìn đi, chúng tôi xuất phát từ Quý Châu, nghỉ ngời tại Hồ Nam một ngày, bởi vì người bị anh giam lại kia quên gán ở Hồ Nam, cho nên chúng tôi ghé nhà anh ấy nghỉ lại một hôm, đến ngày hôm qua tầm giữa trưa mới xuất phát từ Hồ Nam đi đến đây.
Anh cũng có thể nhìn lại trước đó, những bản ghi chép hành trình đều là bên trong tỉnh Quý Châu, tôi đã có một thời gian rất lâu không đi ra ngoài.”
Ứng Tư Tuyết khẽ cười nói:
- "Nếu như cái này mà anh còn không tin thì tôi có thể cho anh xem lịch sử nhắn tin cùng ghi chép trò chuyện trên mạng xã hội. Tất cả những thứ này đều thuộc về bản địa Quý Châu, hoàn toàn không có liên hệ đến Cửu Giang bên này.”
Người đàn ông trầm mặc mấy giây, sau đó anh ta đưa di động trả cho Ứng Tư Tuyết, nói:
- "Không cần xem lịch sử chat của cô, tôi tin tưởng cô.”
Mặc dù những thứ bên trong cái điện thoại di động này đều có thể làm giả, nhưng rõ ràng chính là, Ứng Tư Tuyết không có khả năng từ trước đó đã chuẩn bị sớm những thứ này để lừa bịp gã. Nếu như cô nàng biết chuyện xảy ra ở nơi này, cũng không có khả năng để đồng bạn của cô đần độn ngu ngơ đâm đầu vào trong bẫy rập.
Người đàn ông nói:
- "Đồng bạn của cô tôi đã thả ra, cô có thể giải thích cho hắn đôi chút về tình huống vừa rồi!"
Anh ta vừa nói xong, trong buồng liền vang lên âm thanh khiếp sợ của Dương Húc Minh:
- "Đây là cái tình huống khỉ gió gì? Người đâu hết rồi, sao chỉ còn lại một mình ta thế này?"
Nghe được tiếng của Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết cười khổ, nói:
- "May quá, vẫn còn sống chạy loạn trong kia!"
Vừa nói, Ứng Tư Tuyết vừa đi vào trong buồng, cô nhìn thấy Dương Húc Minh đang đứng giữa phòng, trừng mắt cảnh giác nhìn bốn phía. Ứng Tư Tuyết cất tiếng gọi:
- "Tiểu Minh, chúng ta ra ngoài đi, hiểu lầm đã được giải khai, kẻ tập kích chúng ta căn bản không phải địch nhân, mà là đồng đội!"
Dương Húc Minh ngơ ngác nửa tin nửa ngờ nhìn Ứng Tư Tuyết, nói:
- "Úi dà, tên kia làm sao biết Tiểu Tuyết? Ở trong giấc mộng lại có thể chế tạo ra Tiểu Tuyết nhìn chân thật như thế? Chẳng lẽ Ứng Tư Tuyết đã biến thành ám ảnh ác mộng của mình rồi?"
Nghe được những lời lẩm bẩm của Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết mặt xạm lại...