Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trong phòng khách, mẹ Dương Húc Minh vui vẻ cười đến nỗi không khép miệng lại được.
- “Ha..ha..Tiểu Tuyết, mau ngồi xuống, tiểu tử thúi còn không mau mang thức ăn lên.”
Một lúc sau, Dương mẫu lại trừng mắt với Dương Húc Minh đang bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, có chút oán giận nói, - “Anh mang Tiểu Tuyết về nhà, sao không nói trước với mẹ một tiếng, để mẹ chuẩn bị, hử?”.
Dương Húc Minh bị mẹ trách mắng, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
- “Chuẩn bị gì nữa hả mẹ? Chẳng phải ở đây thức ăn đã đủ cả rồi sao? Có thịt bò, cá, gà luộc, xúp lơ xào trứng, canh cải hầm bắp bò, như vậy còn chưa đủ nữa sao?
Mẹ cũng đừng khách sáo quá, nếu không Tiểu Tuyết sẽ ngại đó.”
Dương Húc Minh cũng hờn dỗi với mẹ mình. Dương mẫu lườm hắn, nói, - “tiểu tử thúi, dám cãi mẹ hả? Tiểu Tuyết thật vất vả lặn lội đường xá xa xôi đến nhà mình chơi, anh tùy tiện mời người ta một bữa cơm rồi đuổi người ta về à? Không chuẩn bị được chút lễ vật sao?”
Dương Húc Minh thiếu chút nữa là hộc máu, - “Mẹ! Mẹ đang nghĩ cái gì vậy? Con và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, mẹ đừng có hiểu lầm được không?”
Dương mẫu vẫn như cũ trừng mắt với Dương Húc Minh, - “Mẹ có nói hai đứa không phải bạn bè bình thường sao? Chẳng lẽ anh mang bạn về nhà chơi, mẹ không thể biểu đạt một chút quan tâm của mình ư?”
Ứng Tư Tuyết cười tủm tỉm, cắt ngang cuộc tranh luận của hai mẹ con, nói.
- “Không có chuyện gì đâu bác, con và anh Minh đến thăm bác, chúng con không chuẩn bị lễ vật cho bác thì thôi, sao dám phiền bác chuẩn bị lễ vật cho bọn con được.”
Dương mẫu quay sang, mặt tươi như hoa nói, - “Anh xem đấy, Tiểu Tuyết thật hiểu chuyện.” Sau đó bà quay sang trừng mắt với Dương Húc Minh, - “Anh nhìn lại bản thân mình đi, giống y như cha anh vậy.”
- “Năm đó lúc cha anh cưới tôi, tôi đã biết người của Dương gia đều vô tâm giống nhau mà.”
…
Sau khi Dương Húc Minh đem hết đồ ăn trong phòng bếp ra, đang chuẩn bị nói ăn cơm, lại phát hiện mẹ mình đang cùng Ứng Tư Tuyết trò chuyện thật vui vẻ về một sợi dây chuyền. Mẹ hắn đang đeo nó trên cổ, hai người đang bàn luận xem sợi dây chuyền có hợp không. Dương Húc Minh hoàn toàn câm nín.
- “Móa, dây chuyền ở đâu ra vậy?” Dương Húc Minh mém chút là bị dọa đến nhồi máu cơ tim. Định mệnh, không phải Ứng Tư Tuyết nói mình chỉ đem theo một ít nội y và đồ rửa mặt sao? Dây chuyền này ở đâu ra vậy? Dương Húc Minh biểu lộ bất thiện trừng mắt với Ứng Tư Tuyết, Ứng Tư Tuyết chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn, hai người đối diện nhìn nhau, mắt tóe ra lửa.
Dương mẫu thấy tình huống có chút căng thẳng, lập tức giải vây, - “Tiểu Tuyết tặng mẹ, có vấn đề gì không? Ngay cả việc tôi muốn nhận lễ vật của người khác cũng phải xin phép anh sao?”
Ứng Tư Tuyết liên tục gật đầu, - “Dạ đúng đó bác, anh Minh thật gia trưởng, cái gì cũng muốn quản, con chỉ xuất phát từ lòng hiếu thảo, muốn biếu bác món quà nho nhỏ thôi, mà thực sự bác đeo sợi dây chuyền này nhìn rất đẹp, giống như nó được chế tạo riêng dành cho bác vậy.”
Dương Húc Minh bị hai người phối hợp làm cho tức muốn hộc máu.
Hắn trừng mắt nhìn Ứng Tư Tuyết nói, - “Vậy em có dám nói ra giá cả và nhãn hiệu của sợi dây chuyền này không?”
Ứng Tư Tuyết mạnh miệng đáp, - “Có gì mà không dám chứ? Sợi dây chuyền này em mua ở tiệm trang sức bình thường, giá chỉ có hơn năm trăm nghìn, mặc dù sợi dây chuyền này không đắt nhưng đó cũng là tâm ý của em, đâu có ý đồ gì khác đâu?”
Dương mẫu vội vàng khoát tay, - “Không sao đâu Tiểu Tuyết, con đừng để ý đến thằng bé ngu ngốc này, bác rất thích món quà này, đây là sợi dây chuyền đẹp nhất mà bác từng thấy.” Sau đó bà có chút tức giận nhìn về phía Dương Húc Minh nói, - “Tiểu tử thúi, thái độ của anh như vậy là thế nào? Sao anh dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với Tiểu Tuyết?”
Dương Húc Minh im lặng nhìn mẹ mình, nói, - “Mẹ cũng quá dễ bị lừa…Cô ấy nói năm trăm nghìn, mẹ thực sự tin cái dây chuyền kia giá chỉ năm trăm nghìn sao? Có cần con ngay bây giờ tra ra giá thực sự của nó không?”
Nói xong, Dương Húc Minh lấy điện thoại di động ra, dùng camera quét qua dây chuyền trên cổ mẹ mình, rất nhanh đã có báo giá và nhãn hiệu... Thực sự giá của chiếc dây chuyền đúng là hơn năm trăm nghìn thật.
Dương Húc Minh kinh ngạc, trên ghế sa lon, mẹ hắn liếc mắt nhìn hắn nói, - “Quét ra giá là bao nhiêu?”
…
Dương Húc Minh có chút im lặng nhìn về phía Ứng Tư Tuyết, - “Đại tiểu thư, em thực sự rất lợi hại, lần này bị em cho vào tròng rồi. Hãy cứ đợi đấy, nu –pa-ka-chi.”
Ứng Tư Tuyết hí ha hí hửng cười trộm, sau đó chu mỏ ra, nói thầm, - “Come on, bấy bì.”
Dương Húc Minh lại trừng mắt nhìn cô, sau đó nói, - “Được lắm, thôi ăn cơm, không đồ ăn nguội hết bây giờ.”
Nói xong, Dương Húc Minh chuyển ghế tới ngồi đối diện với mẹ mình và Ứng Tư Tuyết. Nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa ngồi xuống, cả người đều cứng đờ.
Mẹ hắn và Ứng Tư Tuyết đang trò chuyện rất vui vẻ, nhưng bên cạnh họ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một bóng người mặc áo cô dâu đỏ tươi như máu, dưới ánh sáng đèn phòng khách chiếu rọi, giống như tấm thảm đẫm máu vậy.
Khuôn mặt đáng sợ, im lặng chăm chú nhìn hắn. Cô ấy cứ như vậy, vô thanh vô tức xuất hiện, lẳng lặng ngồi cạnh mẹ của Dương Húc Minh.
Nhưng chỉ có Dương Húc Minh nhìn thấy được, mẹ hắn vẫn đang cười tủm tỉm trò chuyện cùng Ứng Tư Tuyết, đối với việc bên cạnh mình xuất hiện thêm một người hoàn toàn không hay biết gì cả.
Dương Húc Minh biểu cảm cứng đờ, hắn chần chờ mấy giây, cuối cùng đứng lên, đi vào phòng bếp. Dương mẫu đã cầm chén đũa lên chuẩn bị ăn cơm, thấy hành động của Dương Húc Minh, bà cảm thấy kì quái, - “Tiểu tử thúi, con đi đâu vậy?”
Rất nhanh Dương Húc Minh đã cầm một bộ chén đũa ra, trong chén còn đựng cơm. Nụ cười trên mặt Dương mẫu hoàn toàn biến mất. Bà trầm mặc mấy giây, sau đó nói, - “Con bị bệnh thần kinh à?”
Khuôn mặt Dương mẫu có chút khó coi, nếu như không phải có Ứng Tư Tuyết ở đây, đoán chừng bà đã nổi cơn tam bành rồi. Rất hiển nhiên, Ứng Tư Tuyết cũng nhìn thấy bóng người mặc áo cưới màu đỏ bên cạnh bàn ăn, cô nhẹ nhàng kéo tay Dương mẫu nói, - “Bác ơi ăn cơm thôi.”
Dương mẫu hít một hơi thật sâu, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Húc Minh một chút, kìm nén cơn giận trong lòng. Nhưng cả bữa ăn bà không nói câu nào, không thèm để ý tới Dương Húc Minh, ngay cả khi gắp thức ăn cũng chẳng buồn liếc một cái.
Đối diện với Dương Húc Minh, bóng người mặc áo cưới đỏ tươi vẫn lặng lặng ngồi đó, mặt không biểu tình nhìn bát cơm trước mặt.
Nhưng cho dù Dương Húc Minh chỉ có thể ngắm nhìn Lý Tử, hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Ứng Tư Tuyết mặc dù cũng giống như Dương Húc Minh, hai tay bưng cơm, nhưng một mực lặng lẽ nhìn về phía Lý Tử, trong ánh mắt cô lấp lóe, rất hiếu kì.
Bữa cơm này rất yên tĩnh, nhưng đối với người con trai nào đó, lại cảm thấy rất thỏa mãn, chỉ là trong mắt hắn hơi ươn ướt. Hắn nhớ rất rõ, đêm nay là đêm thất tịch*.
*đêm thất tịch: ngày 7 tháng 7 âm lịch, là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau một năm một lần.