Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lâm Thu chưa từng nghĩ rằng một bức hình sẽ mang đến cho cô bé một cảm giác kinh dị chân thật đến như vậy. Bức hình này hoàn toàn không giống một ảnh chụp thông thường, mà giống hệt như một sự tình chân chính phát sinh trong hiện thực.
Cô gái quỷ dị trong tấm ảnh kia có ánh mắt lạnh lùng, đang nhìn chăm chú Lâm Thu, vô cùng chân thực. Tựa hồ lúc này thật sự đang có một cô gái đang đứng trong khu phế tích, đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng ra ngoài.
Nhưng quỷ dị chính là, hình dáng của cô gái này giống hệt với Lâm Thu, ngay cả quần áo mặc trên người cũng giống hệt. Loại cảm giác tương đồng kì quái này khiến nội tâm Lâm Thu tràn ngập trong sợ hãi khủng hoảng.
Vẻn vẹn chỉ nhìn mấy giây, Lâm Thu liền tắt bức hình đi. Loại cảm giác kinh dị này là lần đầu tiên cô được trải nghiệm, còn ghê rợn hơn nhiều so với lần một mình cô bé trốn trong phòng, giữa đêm khuya xem phim The Ring.
Bức hình kia… Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Hiện tại ngay cả tắt mấy thư mục đang mở sẵn, Lâm Thu cũng không dám, cô bé nhanh chóng bấm nút để chuyển đổi giao diện sang màn hình nền desktop.
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có quỷ à?
Cô lại nghĩ tới tên lừa đảo trên mạng lúc ban ngày, đối phương khăng khăng anh trai cô bị cuốn vào một sự kiện linh dị, còn khẳng định hắn là đại sư trừ quỷ.
Trên thế giới này thật sự có quỷ? Tên kia nói đều là sự thật?
Cô bé chần chờ, lấy điện thoại di động ra.
Nhưng ngay sau đó Lâm Thu lại nhớ đến, mình đã cho người kia vào Black list. Bây giờ chỉ vì một tấm hình liền dọa mình phải cuống lên đi tìm hắn, tên kia lỡ ra chỉ là phường lừa đảo thì làm sao bây giờ?
Cô chỉ là một thiếu nữ mới lớn, nếu như đối phương không chỉ muốn lừa tiền, thậm chí muốn cưỡng bức hay làm chuyện gì đó ghê tởm, như vậy cô chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?
Lâm Thu xoắn xuýt không biết lựa chọn xử lý như thế nào. Cô vừa muốn tìm tên kia nói chuyện tiếp, nhưng lại vô thức đề phòng đối phương.
Một nam nhân xa lạ chưa từng thấy mặt, lại một mực đòi trực tiếp gặp cô, lỡ may đối phương có ý đồ không tốt, cô phải làm sao bây giờ?
Thế nhưng vừa rồi tấm hình kia…
Lâm Thu nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn là từ bỏ ý định đi tìm tên kia để hỏi han sự tình. Vừa mới đó đã định tìm một gã đàn ông xa lạ, mà tên đó từ đầu đến cuối không có chút gì tín nhiệm. Huống chi thật sự có quỷ hay không thì cô còn chưa dám khẳng định.
Có lẽ chỉ là do cô sợ bóng sợ gió một hồi?
Cô bé tự trấn an rồi tiếp tục mở thư mục trong máy tính của anh trai ra xem.
Trong mấy thư mục trên màn hình, ngoại trừ thư mục [Hình ảnh] thì còn lại toàn là những file Word, theo thứ tự tiêu đề là [Mảnh vỡ linh cảm], [Thiết kế nhân vật], [Truyền thuyết linh dị].
Lâm Thử mở file [Mảnh vỡ linh cảm], phát hiện nội dung bên trong rất ít, cơ bản đều là một hai câu ghi chép ngắn gọn. Khả năng đây là những ý tưởng ngẫu nhiên của anh trai cô chợt nghĩ ra, sau đó ghi chép lại để sử dụng là tư liệu viết truyện.
Ví dụ như bôi nhọ nồi ở trên người có thể khiến quỷ không nhìn thấy… Hoặc như hoàng tửu được gọi là hoàn hồn rượu, uống vào có thể trừ tà, giải quỷ hồn quấn thân sau những hiện tượng bị hôn mê kì quái.
Tất cả đều là những tin tức manh mún vỡ vụn, đa phần là nhảm nhí, cũng không biết anh trai tìm ở chỗ nào. Nội dung cái file word này rất ít, chỉ có thể nhìn ra được, anh trai của cô dự định viết quyển sách mới có quan hệ với mấy vấn đề linh dị.
Bất quá cái này cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, bởi vì trước đó, anh cô đã viết một quyển sách liên quan đến các phong tục liêu trai chí dị ở khu vực Quý Châu. Vì thế, anh thường nói chuyện với cha của cô về phong thủy, thiên can địa chi, chuyện ma mị vùng nông thôn…
Lâm Thu tắt file [Mảnh vỡ linh cảm], mở [Thiết kế nhân vật] ra, lại phát hiện nội dung trong file word này càng ít. Chỉ có tạo hình sơ bộ ba nhân vật, theo thứ tự là nam chính và hai nữ chính.
Nhưng anh trai cô khả năng còn chưa có định hình được ý tưởng của truyện mới này, cho nên ngay cả giới thiệu nhân vật cũng vô cùng sơ sài đơn giản.
Cô gái tắt file này, mở bản word cuối cùng [Truyền thuyết linh dị]. Khác với hai văn bản trước, file word này nội dung khá nhiều, trong đó ghi chép rất nhiều truyền thuyết cố sự linh dị ở khu vực Lục Bàn Thủy.
Ví dụ sự kiện ma quỷ trong hầm trú ẩn Chung Sơn mà cha mẹ vẫn thường hay kể cho anh em cô từ nhỏ… Hoặc sự việc bí ẩn tà dị mà anh trai đã đi nghiên cứu ở căn nhà đỏ Song Dát trấn, biệt thự Bạch Vân Sơn Trang, hang Dã Cô ở Nguyệt Chiếu…
Những chuyện này, Lâm Thu đã sớm nghe mòn lỗ tai. Nhưng khi lướt đến một đoạn văn tự sau cùng, cô phát hiện ra một truyền thuyết mình chưa từng nghe qua: Lâm gia nguyền rủa.
Tiêu đề của sự kiện linh dị này là “Lâm gia nguyền rủa”, nhưng nội dung lại không hề liên quan đến tựa đề, chỉ có ngắn gọn mấy câu:
“Nếu như lời nguyền rủa này thật sự tồn tại, có phải ý nghĩa rằng trên thế giới này thật sự có quỷ?”
“Mình có lẽ không nên mua cái lục lạc cổ quái này!”
“Hẳn là phải đi Vương Quan doanh một chuyến, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì.”
Chỉ ba câu nói rất ngắn gọn, nhưng đọc xong lại khiến ngón tay Lâm Thu run rẩy.
Anh trai cô đây là đang định nói ý gì?
Mấy câu nói đó là ý tưởng viết tiểu thuyết?
Hay là... Là tiếng nói từ trong lòng của anh ấy?
Lâm gia nguyền rủa?
Anh ấy muốn đi Vương Quan doanh nhìn xem? Không nên mua cái lục lạc kia?
Lâm Thu bỗng nhiên nhìn về cái lục lạc nhỏ được cô để trên bàn máy tính, biểu lộ vẻ bất an sợ hãi. Cái lục lạc này chẳng lẽ có gì đó dị thường sao? Cho nên khi cô lắc lục lạc kêu, Angie mới có biểu hiện dọa người như vậy?
Chẳng lẽ con mèo thật sự có thể nhìn thấy ma quỷ? Cái lục lạc này có thể dẫn mấy thứ không sạch sẽ đến đây?
Mà trong thư mục [Hình ảnh] của anh trai cô, ba tấm ảnh chụp, trừ tấm cuối cùng ra thì hai bức hình trước đó kỳ thật cũng rất khủng bố.
Trong bức ảnh chụp selfie hoặc ảnh chụp lúc ngủ, từ hình ảnh phản chiếu trên kính cửa có thể thấy trong phòng hiện ra thêm một cái bóng quỷ dị.
Vật kia để mắt tới anh trai của cô rồi? Anh ấy cảm thấy được điều gì đó, nên mới muốn đi Vương Quan doanh?
Lâm Thu càng nghĩ càng sợ, cuối cùng cô không kìm nén được nỗi sợ hãi trong nội tâm. Cô bấm gọi vào số điện thoại cha mẹ.
Đến giờ này rồi, sao cha mẹ vẫn còn chưa về nhà chứ?
Cô gái vô cùng lo lắng sợ hãi. Lúc này, trong nhà chỉ còn một mình, bỗng dưng cô cảm thấy căn nhà vì sao lại trở nên kinh khủng như vậy. Giống như trong phòng tràn đầy quái vật, chỗ nào cũng có ma quỷ đang đứng nhòm ngó…
Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới được kết nối. Bên mẹ cô có chút ồn ào, Lâm Thu nghe được tiếng người nói xôn xào cùng với tiếng chiêng trống rộn ràng. Âm thanh kia nghe giống như đang ở đám tang hoặc lễ cúng gì đó.
Lâm Thu liền vội vàng hỏi:
- "Mẹ? Cha mẹ đang ở đâu thế? Làm sao đến giờ vẫn chưa trở về nhà?"
Điện thoại bên kia im lặng mấy giây, sau đó mẹ cô cất tiếng:
- “Mẹ với cha có việc về quê gấp, sáng mai mới trở lại. Con ngủ một mình đi, không cần chờ mẹ.”
Cô gái kinh ngạc:
- "Cha mẹ về quê? Về làm gì? Còn nữa, sao ở bên kia ồn ào như vậy ạ?”
Mẹ cô trả lời:
- "Ngày mai trở về nhà nói chuyện sau. Con đi ngủ sớm đi, đừng thức đêm.”
Sau đó mẹ cô cúp máy. Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Lâm Thu mờ mịt ngơ ngác.
Cha mẹ đột nhiên về quê? Về làm gì? Bên kia thanh âm nghe như đang trong đám tang, chẳng lẽ ở quê có người chết?
Nhưng những chuyện này kỳ thật cũng không quan trọng, chủ yếu là bây giờ cha mẹ về quê, nghĩa là đêm nay, trong căn nhà này, chỉ có một mình Lâm Thu cô ở lại…
Hoặc là nói… chỉ có một người sống là cô!
Cô gái nuốt một ngụm nước bọt, bồn chồn do dự nửa ngày, cuối cùng Lâm Thu bấm điện thoại gọi cho cô bạn.
- “Tiểu Khả, đã ngủ chưa?"
- "Sao thế bạn hiền?"
- "Cha mẹ tớ đều về quê, đêm nay không có ai ở nhà, cậu có thể qua nhà ngủ với tớ không? Ngủ một mình tớ sợ!” – Cô gái thấp giọng cầu khẩn.
Mặc dù đến tuổi này rồi, còn nhờ người đến ngủ cùng cho đỡ sợ ma thì rất mất mặt, nhưng Lâm Thu cũng mặc kệ, tầm này còn liêm sỉ gì nữa.
Mà cô bạn nghe được yêu cầu này, đột nhiên phát ra một tiếng cười quỷ dị. Sau đó trong điện thoại di động vang lên thanh âm vui vẻ:
- "Tốt lắm! Mình lập tức đến liền, bạn hiền nhớ mở cửa cho mình nha.”