Nhóm dịch: Vô Sĩ
Sau khi tha nhẹ vì tốn nhiều tiền, Dương Húc Minh dùng khăn từng lau người cho Lý Tử trước đó để lau sạch máu gà, sau đó quan sát căn phòng trước mặt.
Phòng ngủ ban đầu sạch sẽ và ngăn nắp, nay đã trở thành một mớ hỗn độn.
Có một mùi máu tanh nồng trong không khí. Thùng gỗ đặt giữa phòng đã được nút kín bằng nắp thùng và bốn sợi dây thừng buộc chặt. Cảnh này trông quen quen. Dương Húc Minh sửng sốt trong giây lát, đột nhiên nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu.
Đệch cụ! Chẳng phải đây là cái thùng mà Sasuke từng cõng khi rời khỏi Hỏa quốc trong bộ truyện Naruto ư?
Ngoại trừ việc không có bùa chú dán lên, cũng chẳng có ai cõng nó trên lưng, thì cái thùng gỗ này trông giống hình ảnh kia y như đúc. Lắc đầu không nói nên lời, Dương Húc Minh ném cái liên tưởng quái đản này ra khỏi đầu mình. Hắn quay lại, nhìn xác bọn gà trống chồng chất bên cạnh. Khi những con gà này còn sống, chúng hôi mùi lông gia cầm. Bây giờ chết rồi, mùi thối càng nồng nặc hơn. Với rất nhiều xác gà chồng chất lên nhau, mùi hôi này có thể khiến mọi người phải bỏ chạy ngay thật xa. Dương Húc Minh phải xử lý xác của những con gà này càng sớm càng tốt, không để hôi thối trong phòng quá lâu, sợ nó bị ám mùi. Hắn lấy chiếc túi làm bằng da rắn đã chuẩn bị trước đó ra, bắt đầu nhét xác gà vào. Sau khi dồn xong vài túi lớn, hắn xách túi lên lầu, bèn thấy Nhạc Chấn Đào đang ngáp dài trên sân thượng tại chòi canh trong vườn hoa.
"Chào buổi sáng, thầy Nhạc" Dương Húc Minh lên tiếng chào trong khi Nhạc Chấn Đào đang đùa nghịch với với một cậu bé bê bết máu. Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Húc Minh.
Anh ta hỏi: "Xong chưa?” Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của gã, Dương Húc Minh cười," Anh Nhạc, anh cũng mệt rồi. Nhưng chắc anh khoan hẵng nghỉ ngơi, nhờ anh xử lý mấy cái xác này dùm em với."
Nói xong, hắn đặt cái túi trên vai xuống, rồi lại quay về phía cầu thang.
Đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng hắn cũng mang hết đống túi da rắn trong phòng lên sân thượng. Khi Dương Húc Minh mang cái túi cuối cùng lên, Nhạc Chấn Đào mới mở ra. “Còn nữa không?”
Hắn lắc đầu, “Hết rồi anh.”
"Được rồi. Để đó cho anh," Nhạc Chấn Đào nhắm mắt lại. Sau đó, hàng loạt túi da bỗng dưng biến mất giữa không khí. Với nhiều xác gà như vậy, thật phiền phức nếu ném chúng ra ngoài, dù vứt ở đâu cũng như nhau cả. Hơn nữa, số lượng quá lớn, vận chuyện rất phiền phức và rất làm bẩn xe của Ứng Tư Tuyết. Trong khi đó, thế giới kia trống rỗng, không có người sống. Dù những xác gà này có khó ngửi đến nhường nào thì cũng không ai quan tâm, dĩ nhiên cũng không có cảnh sát nào đến hỏi nguồn gốc của mấy thứ này.
Khi Nhạc Chấn Đào đẩy cái xác cuối cùng vào thế giới ác mộng, chợt tiếng bước chân vang lên từ đầu cầu thang. Ứng Tư Tuyết vừa cầm tablet, vừa đi lên lầu.
Cô không hề ngạc nhiên khi thấy Dương Húc Minh ở đây.
“Được rồi, thầy Nhạc, em lên thay ca nè” Ứng Tư Tuyết vừa nói vừa huýt sáo chế giễu, “Còn Nhạc Ninh bé bỏng nữa. Mặc dù trông em có vẻ không cần ngủ, nhưng em có thể đi cùng với cha mình.””
Ứng Tư Tuyết cười, nói với cậu bé bê bết máu như thế.
Tuy nhiên, ngay khi nói xong, cậu bé bê bết máu đã vọt tới chỗ Nhạc Chấn Đào rồi biến mất. Nhạc Chấn Đào thở dài, "Sau khi trở thành lệ quỷ, Nhạc Ninh không thích tiếp xúc với người sống nữa.”
Ứng Tư Tuyết cười an ủi, "Không sao đâu, ít nhất nó cũng khá bám cha nó, phải không? Giống như Lý Tử vậy. Đến tận thời điểm này, hầu như chị ấy chỉ xuất hiện bên cạnh anh Minh mà thôi, không chịu tiếp xúc với người ngoài. Đây hẳn là bản chất của lệ quỷ, bọn họ chỉ muốn tiếp xúc với người thân mà thôi.
“Cơ mà, nếu nhắc đến lệ quỷ...”
Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh, "Dương đại sư, tiểu Tư của anh thế nào rồi? Dường như cô ấy đã lâu không xuất hiện nhỉ?”
"Lúc đào mộ Ngô Tiểu Tùng và chiến đấu với con lệ quỷ kia, tiểu Tư xuất hiện ở đằng xa.
Tuy rằng cách khá xa, nhưng rõ ràng cái cô nữ quỷ mặc váy trắng, ôm nhật ký ấy chính là tiểu Tư.
Chỉ là, lúc đó anh đang bận một sống hai chết với con lệ quỷ ấy, trong khi tiểu Tư không có hành động nào khác ngoại trừ việc đứng yên hóng xem trận chiến, nên anh cũng không tiếp xúc nhiều.
Khi ta giết con lệ quỷ đó xong và em quay trở lại, tiểu Tư đã biến mất.
Chẳng qua là lúc đó, anh đang bận xem xét cái đầu người vừa đào lên và cuốn bí kíp nhà anh nên quên nói với em luôn.” Nghe hắn nói thế, Ứng Tư Tuyết khá ngạc nhiên.
"Xuất hiện thật ư...
Cô ấy trầm ngâm nói, "Xem ra, tiểu Tư chắc chắn sẽ xuất hiện miễn là anh gặp lệ quỷ."
Vậy cô ấy xuất hiện để làm gì? Cô ấy không giúp anh, nhưng cũng không hại anh. Chỉ đơn thuần là đứng đó xem thôi ư?
Hay cô ấy đang chờ anh bại trận? Ví dụ, vào lúc anh bị giết bởi những hồn ma khác, cô ấy sẽ chen ngang để cướp đi linh hồn của anh..." Ứng Tư Tuyết nói ra một sự thật phũ phàng làm Dương Húc Minh vô cùng nhức nhối khi nghe vậy, "Không phải thế chứ? Anh đã hứa sẽ quay lại giúp cô ấy lấy xác hoàn hồn rồi mà? Thế sao cô ấy còn định tổn thương anh chứ? "
Ứng Tư Tuyết nhún vai, "Ai biết được... Được rồi, nếu mọi chuyện đã xong hết thì hai người về nghỉ ngơi đi.
Mắt ai cũng thâm quầng hết rồi kìa. Như vậy sao được? AI không rõ, còn nghĩ hai anh bị suy thận đấy." Sau khi xua đuổi Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào đi, cô bước đến chỗ Nhạc Chấn Đào vừa ngồi ban nãy. Ở rìa sân thượng trong khu vườn có dựng một mái hiên nhỏ che nắng, một chiếc xích đu nhỏ và một chiếc bàn gỗ.
Ngồi ở đây, cô có thể thư giãn trong ánh nắng cùng làn gió mát lành, chợp mắt hay uống trà chiều cùng bạn bè.
Tuy nhiên, Ứng Tư Tuyết ngồi ở đây lại mang phận sự như một người lính canh, theo dõi xem Quỷ Diện có xuất hiện hay không. Hiện tại, ba người bọn họ đều biết rõ khuôn mặt của người phụ nữ ấy. Nếu thật sự đụng phải, nhất định sẽ có thể nhận ra. Chỉ là lúc này, Quỷ Diện lại không cho bọn họ cơ hội đó.
Đương nhiên, cho dù Quỷ Diện thực sự cho bọn họ cơ hội nhận ra, thì ba người bọn họ cũng không phải là đối thủ của Quỷ Diện.
Có lẽ chỉ sau khi Lý Tử hồi phục, thì bọn họ mới đủ khả năng đối phó với con lệ quỷ kinh khủng bên cạnh Quỷ Diện.
Lúc này, Ứng Tư Tuyết bắt đầu bật tablet lên, mở phim hoạt hình. Chẳng mấy chốc, sân thượng âm vang tiếng phim rộn rã.
Về phần Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào, họ vào trong biệt thự, từng người quay về phòng ngủ riêng. Cuối cùng, Dương Húc Minh ôm thùng gỗ đựng đầy máu gà và Lý Tử, mang đến căn phòng của mình, sau đó nằm xuống ngủ. Hắn đặt thùng gỗ trên giường, ngay cả khi ngủ cũng ôm chặt vì sợ có biến cố phát sinh.
Tiếng ngáy nhanh chóng vang lên. Ngôi biệt thự ven hồ tạm thời yên tĩnh lại.
Không có bất cứ ai đến quấy rầy sự bình yên của họ.