Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
"Có chuyện gì không?"
Khi Dương Húc Minh quay trở lại trên cầu thang, Ứng Tư Tuyết hỏi.
Dương Húc Minh nhìn qua cô, lắc đầu:
- "Không có gì, anh nhìn gốc cây kia thật lớn, tương đối cảm thấy hứng thú."
Hắn nhịn không được, liếc nhìn kĩ cô gái trước mặt.
Mặc dù bề ngoài nhìn qua có vẻ hoàn toàn bình thường, vẫn như cũ là gương mặt Ứng Tư Tuyết, giọng nói Ứng Tư Tuyết. Nhưng vừa rồi, sau khi nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kinh dị kia, khiến cho hắn khắc sâu hình ảnh ghê rợn mỗi khi thấy đối phương.
Vì sao trên lưng Ứng Tư Tuyết lại có một Lý Tử bám sấp lấy?
Mà lại có tới hai Lý Tử?
Dương Húc Minh có thể khẳng định, thân ảnh áo cưới đỏ xuất hiện đằng sau cây liễu, đồng thời mấy lần hiện hình tại Bành Trạch, đó chính là Lý Tử mà trước giờ hắn vẫn biết. Còn Lý Tử nằm trên lưng Ứng Tư Tuyết mà hắn vừa nhìn thấy, tuyệt đối là một thứ gì đó khác hẳn.
Loại nụ cười quỷ dị kia tuyệt đối không xuất hiện trên mặt Lý Tử của hắn. Dù là biến thành quỷ cũng như vậy.
Chẳng lẽ nói thi thể Lý Tử bị chia ra thành mấy phần, cho nên ngay cả linh hồn cũng bị phân liệt theo rồi?
Nhưng nghĩ như vậy cũng không đúng. Coi như linh hồn Lý Tử thật sự bị phân liệt, vì cái gì sớm không xuất hiện, trễ không xuất hiện, hết lần này tới lần khác xuất hiện vào thời điểm này?
Nếu cho rằng đây là tập kích của người nuôi quỷ cũng không đúng. Nếu quả thật chính là người nuôi quỷ tập kích, Lý Tử có lẽ đã động thủ. Nhưng cô chỉ hiện thân cảnh cáo Dương Húc Minh, không hề ra tay, chẳng lẽ cô ấy không có cách nào tổn thương đến Lệ quỷ trước mắt?
Lý Tử trợ giúp cho Dương Húc Minh chỉ có một cảnh cáo không có âm thanh, còn có giúp Dương Húc Minh nhìn thấy thế giới chân thực.
Chỉ thế thôi.
Nói cách khác, chuyện này cuối cùng vẫn là cô ấy muốn để chính Dương Húc Minh tự mình xử lý.
Dạo chơi ở bờ sông không được bao lâu, hai người Dương Húc Minh quay trở lại khách sạn. Bởi vì bên ngoài trời mưa, mà lại là mưa to, căn bản là không có cách nào đi ra ngoài được nữa.
Nghe nói nguyên nhân mưa to gió lớn là bão tại khu vực duyên hải sắp đổ bộ vào bờ. Đây chính là chỗ nhược điểm của thời tiết vùng duyên hải.
Trước kia Dương Húc Minh chưa từng có trải nghiệm gặp giông bão, càng không biết khi trời bão thì mưa to gió lớn lại có thể đến mức độ ác liệt như thế.
Đến loại trình độ này, nước mưa kia dày đặc đến trình độ đã không thể nói là nước giội, quả thực hệt như là thác nước đổ trên trời xuống.
Cuồng phong cùng mưa bão xé rách tất cả mọi thứ trên đường phố. Có người thanh niên cầm dù định cố gắng đi ra ngoài, vừa tới cửa thì cả cái dù bị cuồng phong trực tiếp thổi phát nát, khung kim loại hoàn toàn bị vặn vẹo không thể dùng lại được.
Cũng may bọn Dương Húc Minh ngay trước khi chính thức mưa to thì đã về tới khách sạn, bởi vậy tránh được vận mệnh bị xối cho ướt như chuột lột.
Nhưng nhìn bên ngoài kia, màn nước mịt mù đang bao phủ toàn bộ thành thị, lần đầu tiên nhìn thấy mưa to gió lớn loại này, Dương Húc Minh vẫn còn có chút rung động. Trời mưa bão thế này đừng nói người đi đường, ngay cả ô tô đều không thể xuất hành.
- "Nói cách khác, ta bị vây ở trong khách sạn sao?”
Đứng trước cửa vào ban công khách sạn, cách một tầng kính ngắm nhìn mưa gió bên ngoài, Dương Húc Minh khẽ nhíu mày lẩm bẩm.
Tình huống này đối với hắn mà nói, có chút không ổn.
Mặc dù bọn hắn trở về khá sớm, nhưng thời điểm vào đến khách sạn vẫn bị dính mưa ướt đôi chút, cả hai chia nhau về riêng phòng của mình tắm rửa.
Điều bây giờ Dương Húc Minh đang lo lắng chính là an nguy của Ứng Tư Tuyết.
Ngay tại căn phòng sát vách, cách hắn chỉ một bức tường, Ứng Tư Tuyết đang bị thứ Lệ quỷ gì đó hư hư thực thực khống chế. Như vậy, những dị trạng của Ứng Tư Tuyết từ hôm qua đến giờ đều có thể giải thích được. Cũng tương tự có thể giải thích được Nhạc Chấn Đào vì sao nói anh ta về nhà suy nghĩ kĩ lại phát hiện có gì đó sai sai….
A…
Nhạc Chấn Đào? Trở về suy nghĩ lại? Có gì đó sai sai?
Dương Húc Minh ngỡ ngàng đứng ở nơi đó, có chút hoảng hốt.
Ý nghĩ này của hắn đột nhiên xuất hiện, đây là tình huống như thế nào? Nhạc Chấn Đào có khi nào nói với hắn rằng ác mộng của Ứng Tư Tuyết có gì đó sai sai hay sao?
Dương Húc Minh lăn qua lộn lại suy nghĩ hồi lâu, trong đại não đều không có ký ức gì liên quan đến chuyện này, không nhớ Nhạc Chấn Đào nói chuyện này với mình khi nào.
Nhưng vừa rồi thời điểm hắn suy tư, vậy mà lại đương nhiên nghĩ đến chuyện này, tựa như chuyện đã xảy ra nhưng ký ức hắn bị xóa mất đoạn đó…
- "Đúng là tà môn…”
Dương Húc Minh thì thào nói. Tình huống này tuyệt đối không phải là ảo giác, cũng không biết giải thích bằng thứ gì.
Nói cách khác, tại tình huống hắn không nhận biết, trí nhớ của hắn đã từng bị người khác giở trò? Hoặc là bởi vì ký ức từng bị động qua cho nên hắn mới không nhận biết?
Mặc dù Dương Húc Minh vẫn như cũ, không cách nào hồi tưởng lại Nhạc Chấn Đào vào lúc nào, lấy phương thức gì để nói cho hắn biết chuyện gì, nhưng một giây linh quang thoáng hiện này, đủ để hắn ý thức được sự tình đang rất nghiêm trọng.
Bởi vì hắn cùng Nhạc Chấn Đào vốn dĩ hẹn gặp mặt vào hôm nay. Nhưng bởi vì "Ứng Tư Tuyết" thông báo, cho nên Dương Húc Minh không có đi đến điểm hẹn.
Đồng thời, điện thoại của Nhạc Chấn Đào cũng không cách nào gọi được. Nếu như Ứng Tư Tuyết thật sự có vấn đề, những điều mà cô nói với Dương Húc Minh sáng nay liền có ý vị rất sâu xa.
Vì cái gì sau khi động chạm ký ức Dương Húc Minh, cô nàng còn đi tới thông báo cho Dương Húc Minh không cần đi gặp Nhạc Chấn Đào?
Là lo lắng Dương Húc Minh đi tìm Nhạc Chấn Đào, sau đó phát hiện cái gì sao?
Mà lại buổi sáng hôm nay sau khi tỉnh lại, lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của Dương Húc Minh toàn bộ bị xóa sạch. Đây chính là nói rằng tối hôm qua hoặc sáng nay Dương Húc Minh đã từng trò chuyện với Nhạc Chấn Đào.
Nhưng chuyện này bị "Ứng Tư Tuyết" phát hiện, cô nàng sau đó lập tức quấy nhiễu ký ức Dương Húc Minh, đồng thời chặt đứt khả năng liên lạc giữa Dương Húc Minh và Nhạc Chấn Đào, để Dương Húc Minh hoàn toàn không cách nào hồi tưởng lại chuyện ấy, khiến mọi thứ giống như chưa từng xảy ra.
Dương Húc Minh nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trời vẫn mưa gió cuồng bạo, không biết còn kéo dài bao lâu, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn
dừng lại. Loại thời tiết này, coi như hắn muốn đi qua nhà Nhạc Chấn Đào nhìn xem tình huống đều không thể làm được.
Đây đối với Dương Húc Minh mà nói, đại khái là một loại tình huống bết bát nhất.
An nguy của Nhạc Chấn Đào không cách nào xác nhận, trạng thái Lý Tử thì quỷ dị không hiểu, Tiểu Tư cự tuyệt đáp lại lời kêu gọi của hắn, giày thêu màu đỏ Song Dát thì đi trốn khắp nơi. Dương Húc Minh thậm chí không cách nào hỏi ý kiến Ứng Tư Tuyết, bởi vì lúc này, Ứng Tư Tuyết căn bản không có cách nào đáp lời hắn.
- "Đi phó bản solo một mình à… Có chút vất vả nha!”
Dương Húc Minh thấp giọng nói rồi lần nữa quay nhìn về phía trong phòng.
Trong phòng, cái giày thêu màu đỏ cũng không biết đã trốn đi đến nơi nào. Trước đó Dương Húc Minh còn tưởng rằng đối phương là đang cùng hắn chơi bịt mắt trốn tìm, bây giờ nhìn lại, căn bản không phải đang chơi trò chơi. Giày thêu màu đỏ khẳng định cảm thấy được "Ứng Tư Tuyết" không thích hợp, nó đang trốn tránh Ứng Tư Tuyết!
Cái này cũng coi như đại biểu cho việc, trong khi Dương Húc Minh không biết gì, "Ứng Tư Tuyết" đã đi vào phòng hắn mấy lần rồi?
Mỗi một lần giày thêu đi trốn, liền biểu đạt "Ứng Tư Tuyết" đã tới qua căn phòng này một lần?
Dương Húc Minh bắt đầu hồi tưởng số lần giày thêu trốn đi. Tối hôm qua sau khi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tắm rửa ra, Dương Húc Minh phát hiện lần thứ nhất giày thêu trốn mất.
Chẳng lẽ ngay tại thời điểm hắn nằm ở trên giường ngáy o o, Lệ quỷ sát vách đã lặng yên không một tiếng động chạm vào hắn trong gian phòng này?
Trong bóng tối, nằm ở trên giường, Dương Húc Minh đang say nồng giấc ngủ, mà ở bên cạnh giường của hắn, trong bóng tối đang im ắng đứng sừng sững một bóng đen…
Liên tưởng đến cảnh tượng như vậy, dù chỉ là một chút, Dương Húc Minh toàn thân nổi hết da gà.
Tên quỷ này vậy mà có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào gian phòng của hắn?
Làm sao làm được?!
Nếu như nó có thể tùy ý xuất nhập căn phòng của Dương Húc Minh, chẳng phải là mang ý nghĩa nó tùy thời có thể đến giết hắn?