Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu bước đến từ sau lưng Dương Húc Minh. Nhìn con quỷ đang rên la tuyệt vọng trong tay hắn, Ứng Tư Tuyết im lặng lắc đầu.
“Bộ anh nghĩ con quỷ này trả lời câu hỏi của anh được à? Chẳng phải anh từng nói lệ quỷ chính là trạng thái hỗn loạn trong tinh thần đi cùng với nỗi căm hận ư? Giò có thể giao tiếp với nó được à?”
Dương Húc Minh bóp chặt con quỷ trong tay, hung dữ trừng nó, rồi nói:
- “Mày nói nhanh! Không thì bố đây chặt chết mày!”
Trong khi đó, Lâm Thu hồi hộp nhìn phía sâu bên trong khu vực này, nói nhỉ: - “Anh nói chi lớn vậy? Coi chừng bọn quỷ khác nghe thấy rồi đi ra đó nghen!”
Dương Húc Minh nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: - “Em nghĩ là bọn chúng chưa ra à? Lúc anh chụp được con lệ quỷ này, thì bọn quỷ còn lại đã hiện ra hết rồi. Nhưng mà, khi anh vừa hỏi quan tài máu ở đâu thì bọn quỷ kia chạy trốn hết.”
Nhờ việc đeo khóa trường mệnh trên cổ, Dương Húc Minh nhìn thấy tận mắt bọn quỷ kia hiện ra từ những góc nhỏ hẻo lánh tại khu kiến trút này, cuối cùng lại rụt đầu chui về dãy nhà mù mờ ở phía xa xa. Ứng Tư Tuyết vừa nghe hắn nói thế liền ngạc nhiên hỏi: - “Ghê vậy anh? Ngay cả lệ quỷ mà cũng bị hù dọa chạy trốn à?”
Cô ấy bèn nhìn một vòng, hoi: - “Hiện tại còn con quỷ nào ở đây không anh?”
Cảnh vật đã sáng tỏ dần. Vị trí của ba người hiện nay là ở giữa cầu thang, dẫn lên một khu phòng nhỏ. Dãy phòng này có thiết kế theo dạng sân vườn ở giữa, bốn phia xung quanh là từng phòng một, bên trên là bầu trời đen kịt, không có mái che giữa khu vườn.
Lúc này, Dương Húc Minh chỉ vào một góc hẻo lánh của dãy phòng trước mặt, nói: - “Còn một tên lệ quỷ nằm sấp trên xà nhà ở đó. Nó đang lè cái lưỡi dài thòng ra, tựa như là chết vì bị bóp cổ vậy, lại có nét giống thằn lằn.
Ứng Tư Tuyết gật đầu, quay về hướng con quỷ đó, đột nhiên hô to: - “Quan tài máu kìa! Nắp quan tài sắp mở ra rồi!”
Sau khi cô nàng nói xong, dưới cái nhìn của Dương Húc Minh, con quỷ tựa thằn lằn kia đang nằm trên xà nhà kia bèn quay lại nhìn bọn họ bằng một ánh mắt đầy ác ý, vô cùng ghê tởm. Sau đó, vèo một cái, nó biến mất vào sâu trong khu vực tối tăm của tòa dinh thự. Hành động bỏ chạy trối chết ấy làm Dương Húc Minh phải cạn lời.
- “Đúng thật là bị em hù bỏ chạy đấy.”
Ứng Tư Tuyết nghe hắn nói chắc chắn như vậy liền xoa xoa mi tâm một chút.
- “Ngay cả quỷ còn phải sợ... Vậy, chúng ta phải nhanh chóng khép cái nắp quan tài kia lại rồi.”
Thế là, cô nàng nhìn về phía con quỷ trong tay Dương Húc Minh bằng một ánh mắt càng lúc càng hung dữ, sau đó đe dọa: - “Mày mau nói vị trí của cỗ quan tài máu đi! Nếu không, bọn tao mà tự kiếm ra sẽ ném mày vào trong đó luôn!”
Lời hăm dọa này có hiệu quả ngay lập tức. Con lệ quỷ đó hoảng sợ, gào thét tuyệt vọng, giãy giụa liều mạng nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay thô kệch của Dương Húc Minh. Cuối cùng, nó chấp nhận số phận, chậm rãi đưa tay chỉ về một hướng nọ.
... Đó là căn linh đường treo đầy vải trắng...
Thấy được tín hiệu trả lời của con quỷ, Dương Húc Minh gật nhẹ đầu, tỏ vẻ hài lòng.
- “Vẫn là đại tiểu thư lợi hại nha, bộ dáng tra tấn ép hỏi như thế giống quá, em mà không đi làm bọn quan tham ác độc thì thật là đáng tiếc.”
Ứng Tư Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái – “Em mà làm quan tham độc ác, thì điều đầu tiên em làm là lột da anh để may thành ví da đó! Nói nhảm hoài, đi nhanh lên! Cỗ quan tài máu khủng khiếp như thế, trì hoãn một hồi coi chừng chết cả lũ!”
Cô ấy hối thúc Dương Húc Minh đi theo hướng con lệ quỷ vừa chỉ. Lâm Thu theo sát phía sau hai người.
Cả nhóm bước ngang qua sân vườn ở mặt trước khu phòng ở, sau đó đi vào một cái hành lang khá dài, lại vô cùng chật hẹp, chỉ đủ cho hai người sóng vai nhau mà đi.
Ở vách tường bên trái, cứ cách một khoảng lại thấy một cánh cửa gỗ đóng chặt, tựa như dãy hành lang trong các khu ký túc xá. Kiến trúc của khu này cũng men theo phương hướng đồng nhất với lớp tường bao quanh cả tòa dinh thự. Ba người đi được một đoạn, sau khi băng qua khoảng hai đến ba cánh cửa phòng, thì thấy khu phòng ngủ thứ hai.
Tại đây vẫn có một khoảng sân vườn nhỏ. Trong sân, từng bông tuyết trắng bay lất phất; ở một góc hẻo lánh, ba người nhìn thấy một gốc cây hòe khô héo, thân hình xiêu vẹo đứng tại đó, tạo cảm giác sẽ gãy, ngã bất cứ lúc nào.
Dưới tàng cây hòe là một chiếc bàn và hai băng ghế làm bằng đá. Đáng tiếc, nhóm người Dương Húc Minh cũng không nhìn thấy một người và một quỷ ngồi đánh cờ với nhau. Trước mặt bọn họ, Dương Húc Minh trông thấy cánh cửa chính dẫn vào buồng trong đang rộng mở, lộ rõ bố cục bên trong căn linh đường. Từng mảnh vải trắng được treo phía trước căn phòng ấy đang đung đưa trong gió đêm, trông vào vô cùng ám ảnh.
Ở giữa linh đường, một cỗ quan tài máu đang nằm yên lặng.
Ứng Tư Tuyết trừng mắt, liếc Dương Húc Minh một cái, hối thúc hắn: - “Nó kìa anh... Nhanh lên đi anh!”
Trong cái nhìn của bọn họ, chiếc quan tài đó vẫn yên lặng nằm đấy, không có bất cứ động tĩnh gì.
Từ ngoài nhìn vào, cảnh vật vô cùng vắng lặng. Nhưng mà, nếu nhìn kĩ, cả bọn có thể nhanh chóng nhận ra chiếc nắp quan tài kia có dấu hiệu từng bị di chuyển, chứ không đóng chặt vào thân quan.
Dương Húc Minh liền thu lại ngọn lửa màu trắng trên thân con lệ quỷ này.
- “Cám ơn mày đã chỉ đường, giờ mày ra đi được rồi.”
Sau đó, hắn nói bằng một giọng điệu khá nhẹ nhàng: - “Tiểu Tư...”
Trong tiếng gầm thét tuyệt vọng của con ác quỷ, Dương Húc Minh trơ mắt nhìn nó bị Tiểu Tư kéo vào bên trong quyển nhật ký.
- “Á... a a a a... Thả tao ra... thả tao ra...”
Tiếng thét thành giọng nói con người vô cùng tuyệt vọng, lại âm vang xa xa, truyền ra đến tận bên ngoài.
Trong khi đó, Dương Húc Minh chỉ nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh, nói: - “Đầu tiên, tao chưa hề hứa rằng nếu mày dẫn đường thì tao sẽ tha nha.
Vả lại, dù tao có hứa thả mày, thì giờ tao cũng thực hiện lời hứa đó rồi.
Đâu phải là tao ăn mày đâu, mày kêu tao thả mày ra cũng vô ích thôi hà.”
Con lệ quỷ kêu gào thống khổ, oán độc, nhìn chằm chằm Dương Húc Minh bằng một ánh mắt khó tin, cuối cùng biến mất vào trong túi áo Dương Húc Minh.
Quan sát cảnh này, Dương Húc Minh vẫn tỉnh bơ, mặt không đỏ, tim không đập nhanh. Tiếp theo, hắn liếc nhìn chiếc quan tài máu kia, lấy ngọn nến đỏ trong túi áo ra, tay cầm chặt Sát Phụ kiếm, chân bước thẳng về căn linh đường.
Bước chân của hắn rất chậm dù trong lòng rất muốn hoàn thành nhiệm vụ khép nắp quan tài mà Lâm Tông Lễ giao cho.
Tuy vậy, do từng ăn trái đắng quá nhiều lần nên Dương Húc Minh hiểu rõ một chuyện - sự tình càng gấp rút, hắn càng phải bình tĩnh hơn. Năng lực của lệ quỷ là vô cùng kỳ lạ và quái gở, một khi sơ ý để bị trúng chiêu, không chừng sẽ dẫn đến tình thế thua ngay phút cuối cùng. Do đó, giữa lúc khẩn trương như thế này, hắn cần phải cẩn thận hơn nữa.
Thế là, từng hoa tuyết trắng vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Dương Húc Minh bước đi về phía linh đường, tốc độ rất chậm, nhưng tâm trí cực kỳ bình tĩnh, cuối cùng đặt một chân qua cửa lớn của căn phòng này.
Sau đó, chuyện lạ bất ngờ xảy ra.
Ở sau lưng, hắn nghe có tiếng kèn hỷ đám cưới vang lên inh ỏi ở tận sâu bên trong tòa dinh thự ghê rợn này.