Nhóm dịch: Vô Sĩ
Giữa khuya, màn đêm vẫn còn bao phủ thành thị.
Một chiếc ô tô đang im ắng chạy vào khu biệt thự, rồi dừng cạnh bờ hồ.
Cửa xe mở ra, ba người Dương Húc Minh lục tục xuống xe. Hắn ôm một chiếc ba lô du lịch rất lớn trong ngực. Ba lô phình to, chẳng biết chứa thứ gì bên trong. Hiện đang là 03:00 sáng, chung quanh cực kỳ quạnh quẽ.
Không có bất cứ ai trông thấy họ, từng ngọn đèn đường mờ ảo hắt xuống, soi bóng người trông y như những bóng ma. Đạp trên ánh đèn lờ mờ, ba người băng ngang cổng chính tòa biệt thự.
Ứng Tư Tuyết mở cửa phòng ra, ba người nối đuôi nhau vào. Cuối cùng, cửa đóng lại, ba người hoàn toàn biến mất vào trong phòng.
Đèn sáng lên, nhóm người Dương Húc Minh thấy rõ quang cảnh trong phòng. Cách trang trí nơi này khá đơn giản, khác hẳn phong cách nữ tính của hành tinh khác trong căn biệt thự còn lại của Ứng Tư Tuyết.
Trên tường không dán ảnh, cũng không treo mấy mô hình vũ khí khoa học giả tưởng, toàn bộ đều cực kỳ đơn giản.
Sàn nhà làm bằng gỗ, giậm chân lên rất thoải mái.
Trong căn phòng khách rộng rãi, sáng sủa này, Dương Húc Minh thở một hơi dà, đặt ba lô du lịch rộng thùng thình lên ghế sô pha.
"Chúng ta vẫn chưa biết, liệu Quỷ Diện có năng lực mò theo dấu vết của thi thể Lý Tử hay không? Nhưng dù mụ ta có khả năng đó, thì chúng ta cũng hết cách rồi."
"Nơi này có an ninh tốt lắm. Dù mụ ta đến, chúng ta cũng có chút ít thời gian tính toán."
Nơi đây không phải là khách sạn khi trước, mà chính là tài sản của nhà họ Ứng tại Cửu Giang này, giờ được cô ấy sử dụng tạm thời. Trước đó, tay và chân của Lý Tử luôn được bảo quản tại đây. Sau khi ba người trộm xác của Lý Tử tại nhà xác ngầm xong, cũng đi thẳng một mạch đến nơi này.
Chính xác là, căn biệt thự này thành cứ điểm tạm thời để ba người bọn họ chữa trị cơ thể cho Lý Tử.
Dù vật rất khó để tìm ra chất liệu gỗ từ cây liễu, vì người bình thường chẳng bao giờ dùng đến nó, nhưng sao khi Ứng Tư Tuyết gọi điện nhờ vã, thì Ứng Lỗi đã gọi điện thoại cho người quen, rồi kẻ đó lại gọi điện thoại cho cấp dưới của mình...
Chưa đến 15 phút, một chiếc thùng gỗ mới toanh được chế tác từ cây liễu đã được đặt trong phòng khách khu biệt thự.
Ngược lại, thật ra Dương Húc Minh chẳng cần kiểu cách thủ công mỹ nghệ hay nghệ thuật chi cả, chỉ cần gỗ liễu tạc thành hình dạng một cái vại nước là được rồi. Yêu cầu duy nhất là có thể khép kín lại được, nên sản phẩm dễ dàng thế này được hoàn thành rất nhanh. Bên cạnh đó, trong góc phòng còn có một cái lồng, bên trong có rất nhiều con gà trống to khỏe.
Do số lượng gà khá nhiều, nên bốc ra một mùi hôi gia cầm rất khó chịu.
Đây đều là những vật mà nhóm người Dương Húc Minh cần chuẩn bị. Về phần thi thể của Lý Tử, bọn họ vừa mới trộm ra từ hầm ngầm chứa xác của Cửu Giang. Vốn dĩ, không có mấy người canh gác tại kho chứa xác ấy, đó không phải nơi có an ninh tuyệt đối bảo mật.
Ngay cả có camera thì ba người bọn họ cũng có cách luồng lách đi vòng qua. Cuối cùng, trong lúc thần không biết quỷ không hai, cả nhóm đã thành công mang thi thể của Lý Tử ra khỏi đó trong khi camera chẳng quay được gì cả. Dù sau này có bị chính quyền điều tra, cũng không bao giờ đổ lỗi lên đầu ba người được.
Đương nhiên hiện tại, bên cảnh sát cũng không đủ nhân lực đi điều tra mấy cái chuyện trộm xác. Chuyện trở nên đơn giản rất nhiều. Thế là, nhóm người Dương Húc Minh mang xác Lý Tử đến cứ điểm lâm thời, chuẩn bị thực hiện nghi thức cuối cùng.
Tuy nhiên, dù mọi chuyện khá thuận lợi, nhưng trong lòng họ vẫn còn lo lắng vì không rõ Quỷ Diện có năng lực bám đuôi vào cái xác ấy hay không.
Tuy cả nhóm đã giữ các bộ phận tay và chân lâu như vậy nhưng Quỷ Diện không hề xuất hiện nhưng điều này không thể chứng tỏ Quỷ Diện không có năng lực truy đuổi dấu vết. Ngộ nhỡ bọn họ đang tiến hành nghi thức thì Quỷ Diện giết tới, thế là cả ba người phải đối mặt với một con lệ quỷ có sức mạnh ngang ngửa với Lý Tử ở thời kỳ mạnh mẽ nhất rồi.
Về phần, Lý Tử ở thời kỳ đỉnh cao mạnh đến mức nào, Dương Húc Minh hoàn toàn không rõ.
Chuyện duy nhất mà hắn có thể suy nghĩ được là, nếu Quỷ Diện giết đến, cả ba người chỉ còn một lựa chọn duy nhất bên cạnh việc bỏ chạy, đó là liều chết đánh lại rồi từng người chia ra thoát thân. Làm thế, vừa để tránh liên can đến thường dân vô tội, vừa tự chia ra để tìm con đường sống duy nhất. Đồng thời, Triệu Trúc và San San vẫn ở trong khách sạn như cũ, không hề đi theo đến nơi này.
Trong căn biệt thự, chỉ có 3 người trong nhóm Dương Húc Minh mà thôi.
Nhưng Ứng Tư Tuyết cũng từng nói rõ, nếu Quỷ Diện xuất hiện, lá bài tẩy duy nhất của 3 người cũng chỉ có mỗi Lý Tử mà thôi. Thế nhưng, Dương Húc Minh không thể nào bỏ mặc thi thể của Lý Tử mà bỏ chạy một mình được.
Suy đi tính lại, cả 3 người đành mạo hiểm một lần, cứ liều mạng đánh cắp thi thể của cô ấy về rồi tiến hành chữa trị!
"Cậu Dương, chuyện tiếp theo, chỉ có cậu mới biết cách làm!"
Nhạc Chấn Đào vỗ nhẹ vai Dương Húc Minh, nói: "Anh đi lên sân thượng phòng thủ, chú ý động tĩnh xung quanh. Có gì thì gọi anh ngay nhé!"
Ứng Tư Tuyết vừa cười vừa nói, "Còn mấy tiếng hà, trước hết nhờ thầy Nhạc gác đêm nhé. Khi trời gần sáng thì đổi ca cho em. Thức khuya không tốt cho da, dù gì em cũng là phụ nữ nha." Sau khi phân công xong, ba người lần lượt quay về vị trí đảm nhận nhiệm vụ. Thầy Nhạc tiến vào chòi canh trên sân thượng ngoài vườn hoa, nhìn từ trên cao xuống, vậy thì có thể cảnh giác Quỷ Diện tiến đến từ xa. Về phần Ứng Tư Tuyết, cô nàng quay về phòng ngủ, ngủ đủ giấc mới có thể bồi dưỡng tinh thần, sáng mai lên đổi ca với Nhạc Chấn Đào.
Dương Húc Minh ôm xác của Lý Tử lên phòng ngủ tầng hai, bắt đầu chuẩn bị tiến hành nghi thức chữa trị. Căn phòng này trống rỗng, sàn nhà được làm bằng gỗ, tạo cảm giác khá thoải mái. Thế nhưng, gian phòng sạch sẽ này chẳng mấy chốc sẽ bị Dương Húc Minh phá hoại tan nát.
Nhờ vào sự giúp đỡ của Ứng Tư Tuyết và Nhạc Chấn Đào, Dương Húc Minh đã chuyển dời tất cả những lồng tre nhốt gà từ phòng khách đến đây, chất đống ngay góc phòng. Bên cạnh Dương Húc Minh là hai bao nhựa to lớn, có chứa gì đó bên trong. Giữa phòng là một vại nước khá to, đủ chứa cả một người, y hệt một cái bồn tắm vậy. Chỉ là, cái bồn này còn có một cái nắp đậy. Dương Húc Minh đứng yên trong phòng khách, quan sát mọi thứ một lần rồi hít vào thật sâu.
Sau khi Ứng Tư Tuyết và thầy Nhạc ra khỏi phòng, nơi đây chỉ còn một mình hắn.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, Dương Húc Minh trải một tấm vải trắng lên sàn phòng rồi mở hai cái bao to, lấy... Lý Tử ra. Đầu tiên là thân thể của Lý Tử., tiếp đến là hai cánh tay vừa được lấy từ phòng ướp lạnh ra, vẫn cảm giác giác lạnh lẽo khiến Dương Húc Minh run nhẹ.
Cảm giác ấy không chỉ là lạnh, mà còn là một cảm xúc không tên nào đó đang dâng trào trong lồng ngực.
Đây chính là Lý Tử sau khi qua đời. Đây là lần đầu tiên mà hắn chạm vào cơ thể cô ấy sau khi cô ấy chết đi.