Nhóm dịch: Vô Sĩ
- "Thế thân con khỉ khô..."
Dương Húc Minh cạn lời, đành nói: - "Anh đang nói chuyện nghiêm túc đó! Giờ này mà em còn đùa được à?"
Ứng Tư Tuyết ngẫm nghĩ vài giây, nói: - "Hay là... chúng ta đi ra ngoài bằng cửa sổ, được không anh? Không thể mở cửa, chứ không có nói là không được mở cửa sổ nha?"
- "Em nhanh trí quá ha." Dương Húc Minh trợn mắt, bày tỏ thái độ bó tay toàn tập.
Vị đại tiểu thư này không phải lúc nào cũng đa mưu túc trí nha.
- "Hai anh, chị này... Một lát nữa đến nhà bà Sáu, hai anh chị đừng có ăn uống bất cứ thứ gì mà bà mang ra nha. Ngay cả nước lọc bình thường cũng không được uống." Lâm Thu dặn dò: - "Như vậy tương đối an toàn."
Ứng Tư Tuyết sững sốt, hỏi: - "Tại sao?"
- "Bà Sáu của em... có thể là một Dược bà." Lâm Thu nói nhỏ.
Ứng Tư Tuyết liền sẵn giọng: - "Dược bà à... chị hiểu rồi." Ứng Tư Tuyết bèn hỏi: - "Vì an toàn, hay là chúng ta không tới đó, được không?"
- "Theo định luật Murphy, nếu ta sợ cái gì thì sẽ hay gặp ngay cái đó.
Chúng ta đến đây giải quyết chuyện ma quỷ, vốn dĩ đã nhiễm đầy tà khí rồi. Giờ tình hình biến chuyển có dính dáng đến Dược bà, như vậy tỷ lệ xảy ra rủi ro càng cao hơn."
Dương Húc Minh thắc mắc: - "Dược bà đáng sợ lắm ư? Làm sao em sợ đến vậy?"
Mặc dù Lâm Thu nói Dược bà rất kinh khủng, nhưng không ngờ rằng Ứng Tư Tuyết cũng nghiêm trọng hóa việc này đến vậy làm Dương Húc Minh phải tò mò.
Ứng Tư Tuyết giải thích: - "Đa số Dược bà là những người phụ nữ ở góa đến mức tính tình bị vặn vẹo. Bọn họ thường nghiên cứu các loại độc vật để hạ độc hại người, nên bị xã hội hiện nay bài trừ dần.
Do bị xa lánh lâu ngày, những bà cô ở góa đó càng lúc càng biến thái, thậm chí sinh ra tâm lý phản xã hội cùng với nung nấu tư tưởng trả thù đời.
Đừng nên chọc ghẹo ác ý mấy bà cô mang danh Dược bà nha, vì anh sẽ không biết khi nào mình bị hạ độc đâu. Dù sau đó anh có đủ bằng chứng nói người đó hạ độc, nhưng anh có còn mạng để đưa ra bằng chứng hay không? Dù đền mạng bà ta cũng không làm anh sống lại được.
Dĩ nhiên, xã hội phát triển làm số lượng Dược bà càng lúc càng giảm dần.
Trước kia, những người phụ nữ ở góa tại nông thôn thường không có nơi nương tựa mới dễ bước chân vào tà đạo. Hiện nay WeChat phát triển, mạng lưới ghép đôi tràn lan, mỗi ngày lại có đủ các hình thức vui chơi giải khuây, thị trường đào tạo Dược bà đã không còn đất mà phát triển."
Ứng Tư Tuyết lại nói: - "Nghề nghiệp tà dị ở nông thôn này sắp biến mất vĩnh viễn trong dòng thủy triều phát triển của thời đại rồi, tốt hơn hết chúng ta đừng nên trêu vào nha."
Dương Húc Minh cảm thấy khó xử: - "Nhưng là chúng ta hiện nay lạ đất lạ cái, nếu không tới nhà bà Sáu của Lâm Thu, cơ bản là chẳng biết nhà nào bị Quỷ ám trong cái ngôi làng này."
Ứng Tư Tuyết nhìn Lâm Thu, nói: - "Trước đó em có đến nhà bà Sáu rồi hả? Ý chị là sau khi bà ấy trở thành Dược bà nha." Lâm Thu gật đầu: - "Dạ, em tới hai, ba lần rồi. Mỗi lần ở lại khoảng ba tiếng đồng hồ."
- "Vậy cũng tốt. Chúng ta sắp được chiêm ngưỡng cái nghề nghiệp truyền thống sắp bị mai một nha." Ứng Tư Tuyết nói: - "Ba người đi chung dù gì đi nữa cũng có thể để mắt trông chừng lẫn nhau. Nếu bà ấy quả thật dám ra tay... Dương đại sự, anh..."
Dương Húc Minh liếc mắt, không thèm mở miệng. Theo sự hướng dẫn của Lâm Thu, Ứng Tư Tuyết lái xe đến trước cửa nhà bà Sáu của cô bé.
Đó là một căn nhà gạch trệt thông thường, không có lên tầng. Cửa chính đang rộng mở, có mười mấy con gà con đang loanh quanh trong sân nhà. Xe ô tô vừa đến, ba người lục tục mở cửa, bước ra khỏi xe.
Thế nhưng mà, ngay khi Lâm Thu vừa bước ra thì lảo đảo té xuống, nằm sóng xoài trên mặt đất.
Cô bé rên rỉ thành tiếng, Ứng Tư Tuyết vội vàng chạy đến đỡ cô nàng lên, ngạc nhiên hỏi: - "Em bị sao vậy? Trẹo chân hả?" Lâm Thu được Ứng Tư Tuyết dìu lên, xoa xoa mắt cá chân phải, cảm thấy khó hiểu.
"Mới vừa rồi chân em tự nhiên đau nhói một phát... Hình như là bị bong gân rồi?"
Trong nháy mắt vừa rồi, Dương Húc Minh cảm thấy có một luồng hơi thở lạnh lẽo sượt ngang. Từ khi có năng lực quỷ hỏa, cảm giác của hắn được cường hóa rất nhiều, tựa như được ban phát cho một năng lực cảm ứng đặc biệt mà người thường không có.
Chỉ là tín hiệu vừa rồi quá hư vô mờ mịt, Dương Húc Minh thậm chí còn không biết đó có phải là thật không. Việc Lâm Thu bị bong gân vừa rồi, sau đó té ngã thảm thiết như vậy lại vô cùng kỳ lạ. Hắn bước đến bên cạnh, nói: - "Đưa anh coi thử xem nào!"
Vừa nói, Dương Húc Minh ngồi xổm xuống, vén ống quần của Lâm Thu lên, cẩn thận quan sát mắt cá chân cô bé. Dưới ánh tà dương, vị trí nơi đó vẫn như bình thường, không có vết tích kỳ quái nào xuất hiện cả.
Không có máu bầm, không có dấu tay quỷ in lên, không có hình xăm kỳ dị nào cả... tựa như là, chưa từng có bất cứ thứ gì tác động lên chân của Lâm Thu.
Chẳng lẽ cảm giác của mình là sai ư?
Dương Húc Minh buông chân của cô bé ra, nói: - "Em nhớ chú ý cái chân này thường xuyên, có bất cứ dấu hiệu kỳ lạ nào xảy ra thì phải nói cho anh biết lập tức."
Nói xong, Dương Húc Minh đứng dậy.
Ứng Tư Tuyết cảm thấy quái lạ bèn hỏi: - "Anh phát hiện ra được cái gì ư?"
Dương Húc Minh chỉ nhún vai, đáp rằng: - "Hiện tại chẳng có gì khác lạ, bất quá vì lý do an toàn nên chúng ta phải đề phòng cao độ thôi. Có vẻ như Lâm Thu đã bị Lệ quỷ nhòm ngó tới, có nguy cơ ảnh hưởng đến tính mạng nên tốt hơn hết là phải cảnh giác nhiều một chút."
- "Dạ." Lâm Thu gật đầu: - "Cám ơn anh Minh."
Trong khi đó, hành động của ba người trước cửa đã làm bà lão đang xem ti vi trong nhà chú ý. Bà ta đang đứng trên bậc thềm cửa nhà nhìn xuống ba người, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên. Lâm Thu cũng thấy bà ấy, vội vàng hô: - "Cháu chào bà Sáu."
Bà lão hơi ngẩn người, mở to hai mắt nhìn Lâm Thu một lát mới nhận ra, bèn đáp lời: - "Là cháu Thu bé bỏng à? Cháu đến Thượng Nê pha lúc nào vậy?"
Lâm Thu hơi xấu hổ, cười nói: - "Cháu mới đến, đi cùng hai người bạn. Bọn cháu đến đây tìm người, sẵn đường ghé qua thăm bà một chút."
Bà lão liền nhìn về phía hai người còn lại, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cũng gấp gáp cúi đầu chào.
- "Cháu chào bà."
- "Cháu chào bà."
- "Bà chào mấy đứa." Bà lão cười hiền hòa: - "Vô nhà vô nhà, bà vừa nấu cơm trưa xong. Bé Thu đến chơi cũng không chịu báo trước với bà một tiếng. Để bà vào hâm nóng đồ ăn nha."
Bà lão vừa định quay lưng vào nhà thì Lâm Thu vội vàng ngăn cản.
- "Bà Sáu không cần bận bịu vậy đâu, bọn con đã ăn lúc ở Vương Quanh doanh rồi."
Từ cánh cửa rộng mở, âm thanh của bộ phim "phiêu lưu ký" từ trong ti vi đang truyền ra ngoài. Hiển nhiên, lúc ba người đến là bà lão đang ngồi coi phim truyền hình. Bà lão bèn nói chuyện gia đình với Lâm Thu, nội dung cuộc trò chuyện cũng ba lần bốn lượt trách cô bé tại sao đến mà không báo trước, làm bà ta không kịp nấu nướng đồ ăn đãi mọi người. Bà lão còn khăng khăng đi hâm nóng đồ ăn nữa, thế nhưng mà Lâm Thu cũng kịp thời ngăn cản.
Cuối cùng, bà lão dẫn ba người vào bên trong căn nhà u ám này.
Ngay lúc cả nhóm bước vào cửa, một mùi ẩm mốc, hôi thối liền xộc vào trong mũi. Điều đó cho thấy bà lão ở góa này sinh hoạt cũng không hợp vệ sinh cho lắm nha.