Cha Lâm Thu nói xong vội vàng ngắt cuộc gọi.
Hai người trong phòng đối mắt nhìn nhau. Dương Húc Minh nói:
- “Vậy xem ra không thể kiểm tra trên người cha em có ảnh vệ bảo hộ hay không rồi.”
Lâm Thu trầm mặc mấy giây rồi nói:
- “Đêm nay cha mẹ em không về rồi.”
Cô bé nhìn về phía Dương Húc Minh:
- “Hay là bây giờ chúng ta đi Vương Quan doanh luôn?”
Dương Húc Minh có chút kỳ quái -- đây là yêu cầu gì?
Hắn nhăn mày biểu thị không hiểu. Lâm Thu thì gật đầu nhẹ:
- “Em đã biết nhược điểm của nó, mình chỉ cần mang theo tấm gương. Khi nằm mơ bị nó bắt được, em vẫn có thể trốn thoát.
Theo tình hình này, tạm thời nó chưa thể uy hiếp tới tính mạng của em được.”
Nhưng anh trai em đang trong tình trạng rất nguy hiểm, giống như anh đã nói, thời gian kéo dài không chừng anh ấy chết thật đấy.”
Lâm Thu nói rất chân thành:
- “Vậy nên em nghĩ cứ đi Vương Quan doanh tìm anh trai em trước, về phần huyết y đồ tể có thể tạm thời mặc kệ.
Sau khi tìm được anh ấy, dựa vào kinh nghiệm đối phó lệ quỷ của ông anh em thì chúng ta có thể có cách xử đẹp con quỷ bám đuổi em rồi ha.”
Đề nghị của Lâm Thu rất hợp lý nhưng nó ẩn chứa tai họa ngầm rất lớn. Đó chính là một ngày chưa giải quyết xong huyết y đồ tể, trên đầu cô bé lúc nào cũng treo một thanh đao chầu chực rơi xuống.
Tuy rằng lần trước dựa vào tấm gương tạm thời thoát được, nhưng ai có thể cam đoan lần tiếp theo cô bé có thể trốn thoát khỏi cơn ác mộng cơ chứ? Dương Húc Minh nhìn vào mắt Lâm Thu nói:
- “Nếu em đã quyết định thì chúng ta xuất phát luôn. Nhưng cho anh hỏi, em có xe chứ?”
Dương Húc Minh giang tay ra:
- “Không có xe chúng ta đi Vương Quan doanh thế nào?”
Lâm Thu đáp:
- “Chúng ta có thể đi xe khách, từ nơi này đến Vương Quan doanh đi mất khoảng hai giờ, giữa trưa có thể đến nơi rồi.”
Dương Húc Minh có chút đau đầu:
- “Nói thật, anh còn chưa biết Vương Quan doanh ở đâu nữa đây.”
Hắn lấy Sinh Tử Lục ra, mở xem nội dung con hàng này có thay đổi gì không.
Nội dung trên trang thứ ba vẫn như cũ là thút thít tân nương. Nhiệm vụ yêu cầu liên hệ với cô bé và tìm anh trai cô đang bị mất tích. Nhưng tìm ở đâu, tìm như thế nào thì con hàng nát này không cho gợi ý gì.
Haizzz…Chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Dương Húc Minh nhăn mặt cất Sinh Tử Lục đi rồi nói:
- “Chúng ta đi Lâm gia thôn xem một chút đi, có lẽ đó là chỗ trước đây gia tộc em định cư.
Đúng rồi, nếu gia đình em từ Lâm gia thôn dời ra ngoài, vậy thì ở gần đó có còn nhà họ hàng nào không? Chẳng nhẽ tất cả bà con thân thích đều chuyển đi xa cả ư?”
Dương Húc Minh hỏi:
- “Anh trai em liệu có đi thăm những bà con họ hàng này không?”
Lâm Thu nghĩ nghĩ rồi trả lời:
- “Nhà ông Sáu em là gần Lâm gia thôn nhất, cách đó chỉ nửa tiếng đi đường. Nhưng ông Sáu đã qua đời từ lúc còn trẻ, trong nhà chỉ còn bà Sáu thôi.
Khả năng anh trai em đến đó không cao.”
Nghe Lâm Thu nói xong, Dương Húc Minh híp mắt lại.
- “Ông Sáu của em cũng họ Lâm chứ? Lúc còn trẻ tuổi đã mất rồi ư? Nguyên nhân cái chết là cái gì?” - Dương Húc Minh hỏi.
Vấn đề này làm Lâm Thu có chút sợ hãi:
- “Ý anh là…Ông Sáu...cũng chết trong tay lệ quỷ ư?”
Dương Húc Minh nhún vai:
- “Anh cũng không biết, chỉ là suy đoán của anh mà thôi. Em thấy khả năng này có lớn không?”
Lâm Thu nghĩ nghĩ, lắc đầu:
- “Em cũng không rõ nữa…Hồi em còn bé nghe chuyện xưa thì ông Sáu bị chính bà Sáu vợ ông hạ độc mà chết.
Cha mẹ em đều nói bà Sáu là Dược bà, hại chết chồng và con mình.
Cho nên em cũng không nhớ rõ bà Sáu trông ra sao. Cha mẹ rất sợ hãi bà Sáu. Khi còn bé có lần em cùng mẹ gặp bà Sáu, lúc ấy em có cầm một cái bánh bao. Mẹ em không cho em ăn nó.
Sau khi bà Sáu đi về, mẹ em vứt luôn cái bánh bao đi vì sợ bà Sáu nhân lúc nói chuyện hạ độc vào bánh của em.”
Lâm Thu kể chuyện làm Dương Húc Minh mở rộng tầm mắt.
- “Kinh khủng vậy ư. Có khi là mẹ em phản ứng thái quá thôi?” - Dương Húc Minh ra vẻ không hiểu.
Lâm Thu lắc đầu:
- “Dân Quý Châu bên này rất sợ hãi Dược bà, phản ứng của mẹ em cũng là bình thường. Hồi trước ở trên thị trấn em còn ngẫu nhiên nghe được ai là dược bà hạ độc hại người nữa cơ.
Ông anh trai em lúc học tiểu học trên đó, mẹ của đứa bạn cùng lớp anh ấy là Dược bà, hạ độc giết chết chồng với cả cha mẹ chồng luôn.
Sau khi chuyện xảy ra, Dược bà kia bị công an bắt luôn, người bạn kia cũng bỏ học.”
Lâm Thu kể chuyện làm Dương Húc Minh rất tò mò.
- “Dược bà? Hại chết thân nhân của mình? Có thể chỉ là vụ án đầu độc bình thường không? Mà Dược bà là cái gì?”
Dương Húc Minh lần đầu tiên nghe thấy cái từ này.
Lâm Thu bèn giải thích:
- “Dược bà là từ để gọi những người phụ nữ cô độc chuyên hạ độc hại người.
Bây giờ thì không thấy nữa nhưng khi em còn bé đã được nghe truyền thuyết về Dược bà.
Mẹ em kể khi bà còn trẻ, ở Quý Châu có rất nhiều Dược bà. Ngay trên trấn mẹ em sống cũng có một người.
Những dược bà này đều sống một mình, không liên hệ với bên ngoài. Mọi người ai cũng sợ họ.
Thi thoảng họ sẽ hạ độc hại người, nhưng không nắm được chứng cứ họ hại người khác. Mọi người chỉ có thể nước sông không đụng nước giếng, không dám trêu đến họ.
Mẹ em có kể một chuyện lúc bà mới mười mấy tuổi, trấn bên trên có một dược bà hạ độc hại một người thôn bên cạnh.
Mặc dù thân nhân người bị hại không tìm thấy chứng cứ nhưng họ rất đông. Họ kéo một đống người đi tìm dược bà. Dược bà không chịu thừa nhận mình hạ độc hại người nhưng vẫn bị treo lên đánh cả đêm.
Đến tận khi trời sắp sáng, bà ta không chịu được mới mang thuốc giải ra. Đến lúc này mới chữa khỏi người xui xẻo bị hạ độc sắp chết kia.
Mặc dù đã cứu được người nhưng thân hữu người bị hại không bỏ qua dễ dàng như vậy. Bọn họ ép Dược bà tiêu hủy đồ vật dùng để hại người. Lúc đầu bà ta không chịu, sau bị đánh cho một trận tới tận bình minh thì mới chịu dẫn người ra sau nhà đến chỗ bà ta nuôi những con trùng độc gớm ghiếc kia.
Mẹ em kể lúc đào ra mấy cái lọ đen sì, bên trong nuôi đầy rắn độc rết độc còn có cả cóc độc nữa, lít nha lít nhít rất đáng sợ.
Lúc tiêu hủy những con rắn rết đó, dược bà khóc bù lu bù loa, so với chồng con chết còn thương tâm hơn.
Mà bà Sáu của em cũng là một Dược bà như thế đó.”
Câu chuyện của Lâm Thu làm Dương Húc Minh rùng mình.
- “Ghê gớm vậy sao…”
Hắn rất bất đắc dĩ:
- “Vậy chúng ta đến Lâm gia thôn trước đi. Cái bà Sáu của em…làm anh sợ.”