Nhóm dịch: Vô Sĩ
“Ngồi đây bên em trong màn đêm, nhẹ nhàng mái tóc em kề vai, rồi vì sao kia âm thầm hát, người ơi có nhớ anh nhiều không?...”
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên dọa Dương Húc Minh nhảy dựng. Hắn vội vàng lấy di động nhìn thoáng qua rồi thở hắt ra. May quá không phải tin nhắn của Lý Tử.
Là điện thoại của Vương Trấn gọi tới, Dương Húc Minh bấm nút nghe
- Vương ca hả? Có việc gì không anh?
Phía bên kia truyền đến giọng nói ngái ngủ của Vương Trấn:
- Cậu không ngủ à? Anh còn tưởng giờ này cậu chưa rời giường cơ đấy!
Vương Trấn có lẽ là mới ngủ dậy, nhưng cũng là bình thường thôi, tối qua anh ta làm ca đêm, chắc mới về nhà ngủ được vài tiếng. Mà sao anh ta không lo ngủ bù đêm trực mà còn rảnh rỗi gọi điện cho Dương Húc Minh?
- Vương ca, anh vừa ngủ dậy hay sao?
Vương Trấn ngáp dài một cái rồi đáp:
- Thôi đừng nói nữa, anh đây vừa nằm xuống được chút xíu cỡ hai tiếng thì trên Cục cảnh sát gọi tới. Đại khái khoảng bốn giờ rưỡi sáng nay, Mã Đức Toàn đã tự sát ở trong trại tạm giam.
Mà gã ấy chết cũng cực kỳ quỷ dị, ngâm đầu vào trong rãnh nước rồi tự mình nhận mình chết đuối! Lúc sáng nay khi phát hiện thì mặt gã đã ngâm nước cho trương phình trắng bợt ra rồi.
Tự dìm mình chết đuối trong vũng nước nông choẹt thì anh đây cũng lần đầu mới gặp đấy! – Vương Trấn vừa nói vừa ngáp – Dù sao tình hình hiện tại cũng đang hỏng bét, bởi vì theo lý thuyết mà nói thì không ai có thể tự nín thở mà chết được.
Tin tức về cái chết này nếu truyền ra bên ngoài thì chẳng ai tin, sẽ có một đống người xúm vào xỉa xói cảnh sát lạm dụng vũ lực, bức cung, xâm phạm nhân quyền… Thậm chí còn có vài kẻ đâm thọt sẽ tung tin đồn nhảm rằng cảnh sát muốn phá án nhanh chóng nên tùy tiện kiếm một kẻ chết thay.
Hiện tại pháp y và trại tạm giam đã khám xét, xác định không có khả năng bị sát hại. Nhưng nếu quả thật là tự sát thì tình huống cũng không ổn tí nào.
Tình huống loại này, cảnh sát chúng ta rất bị động, cấp trên sau khi nghe tin cũng rất đau đầu. Các sếp bảo anh gọi cho cậu, nhắc cậu giữ mồm giữ miệng, trong khoảng thời gian tới đây tốt nhất đừng nói đến chuyện Mã Đức Toàn.
Đợi cấp trên nghiên cứu tìm ra một phương án thích hợp rồi mới tuyên bố ra ngoài.
Anh đây làm cảnh sát bao năm rồi, đã gặp rất nhiều sát nhân biến thái bệnh hoạn, nhưng chưa từng thấy tên nào biến thái như kẻ này. Có thể tự dìm mình xuống vũng nước đến chết cũng là một loại hiếm có.
Vương Trấn có vẻ rất khó chịu, vừa nằm ngủ đã bị lãnh đạo gọi dậy, cho nên anh ta vừa mở miệng là quang quác quang quác một hơi khiến Dương Húc Minh không kịp chen lời.
- Mã Đức Toàn chết rồi à? Đêm qua? Tự sát hả anh? Bản dịch đầy đủ ở bachngocsach.com
Dương Húc Minh vô thức nhìn về quyển nhật ký trên giường.Hắn nhớ rõ câu nói lúc trước của Sinh Tử Lục:
Trước khi Lệ quỷ triệt để thức tỉnh thì phải giữ cho hung thủ sống sótKhi cô ta hoàn toàn tỉnh dậy thì sẽ mang tử vong và tuyệt vọng đến thế giới này.
Thì ra Sinh Tử Lục bảo hắn giữ hung thủ sống sót là ý này. Tiểu Tư sau khi tỉnh dậy sẽ tự mình báo thù, cho nên cần phải giữ mạng cho tên kia!
Thế nhưng lúc bốn giờ rưỡi sáng? Thời điểm này chính là lúc Dương Húc Minh vừa hoàn hồn sau khi lượn một vòng qua Quỷ Môn Quan. Nói cách khác, tối qua sau khi Tiểu Tư giết hắn không thành liền rời đi, đến nhà tù giết Mã Đức Toàn?
Mẹ ơi… Đúng là phụ nữ, một khi đã tức giận cứ phải xả ra thì mới chịu được.
Nghĩ ngợi một hồi, Dương Húc Minh bất đắc dĩ thở dài trả lời Vương Trấn:
- Được rồi không thành vấn đề, Vương ca, em sẽ bảo mật cho anh.
- OK, cậu em nói vậy anh yên tâm rồi. Cậu đi ngủ đi, anh cũng phải ngủ bù đây. Bái bai.
Vương Trấn không để Dương Húc Minh dò hỏi thêm tình hình, anh ta kết thúc cuộc gọi. Dương Húc Minh thẫn thờ ngồi trong phòng, nhìn quyển nhật ký trước mặt, chần chừ không biết nên làm gì tiếp theo.
- Tiểu Tư?
Dương Húc Minh khẽ gọi. Dù là Lệ quỷ nhưng nàng mới giết chết hung thủ, đòi lại nợ máu, lúc này hẳn là oán khí đã tiêu giảm chút ít? Dương Húc Minh định tranh thủ nói chuyện cùng Tiểu Tư một chút. Lý Tử có thể xuất hiện giữa ban ngày, không chừng Tiểu Tư cũng có thể!
Nhưng mặc cho hắn hô to gọi nhỏ, quyển nhật ký vẫn không nhúc nhích. Thôi thì bây giờ cũng chỉ còn trông cậy vào Sinh Tử Lục bại hoại kia. Dương Húc Minh lật trang ba của Sinh Tử Lục ra, phát hiện nội dung trên đó đã đổi mới không biết từ khi nào.
Người yêu gần trong gang tấcTrên thế giới này, khoảng cách xa xôi nhất là sinh và tử. Dù cho ở sát trong gang tấc cũng không thể nào chạm được nhau.
Người chết bảy ngày, hồn quay trở lại.
Nhưng sau khi uống no máu huyết kẻ thù, cô ta thức tỉnh sớm hơn.
Nỗi thống khổ tử vong khiến cô ta càng điên cuồng ham muốn có được chú em
Nhưng khi đối mặt với Lệ Quỷ hàng khủng trong truyền thuyết, cô ta đã ý thức được hai bên chênh lệch.
Cô ta có lẽ tạm thời từ bỏ ý định giết chú em, chậm rãi chờ cơ hội.
Đây là một tin tức tốt, ý là chú em sẽ có một trợ thủ cường đại.Tạm thời.
Nhìn thấy hai chữ cuối, Dương Húc Minh nửa cười nửa mếu
Tạm thời
Dù đã có nhiều kinh nghiệm đau thương với quyển sách nát này rồi, nhưng giây lát nhìn thấy hai chữ “Tạm thời” kia, Dương Húc Minh xúc động muốn chửi thề. Sinh Tử Lục bảo hắn tìm trợ lực để đối phó hai con Trành quỷ, cuối cùng đi chọc vào một con Lệ quỷ ghê gớm, lúc nào cũng nhăm nhe làm thịt hắn.
Lấy ma chống quỷ, lấy nợ nuôi vay.
Con mẹ nó Sinh Tử Lục coi chừng có ngày ta đốt cả dòng họ nhà ngươi.
Ngồi trong phòng ngủ, nhìn những dòng văn tự trên Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh vẻ mặt xoắn xuýt không biết nói gì. Cuộc đời quả thật oái oăm.
Hắn bần thần cầm bút, nghĩ hồi lâu rồi đặt bút viết lên trang sách:
- Như em hiện giờ đã đủ để đối phó Trành quỷ chưa? Có trợ lực mới rồi, vậy tiếp theo đại ka bảo em nên làm thế nào?
Những dòng chữ Dương Húc Minh vừa viết ra đã nhanh chóng biến mất và câu trả lời của Sinh Tử Lục gần như lập tức hiện ra, văn tự lần này lại chia làm 2 phần:
Đôi giày thêu màu đỏ: Trong bóng tối có ánh mắt đang theo dõi chú emĐôi giày này là lễ vật của chị em họ Tưởng, trên đó còn lưu lại khí tức của Tiểu Vũ. Đây chính là đạo cụ chính để đối phó Trành quỷ, chú em phải giữ gìn cẩn thận.Chú thích: Trong bóng tối có ánh mắt theo dõi chú em. Tức là chủ nhân cũ của đôi giày thêu. Phía sau đôi giày có ẩn giấu một câu chuyện cực kỳ đáng sợ, một bí mật tiềm ẩn trăm năm. Muốn biết thì đi Vương Quan Doanh một chuyến.
Đoạn tin tức này của STL ẩn chứa một nỗi bất an to lớn. Dương Húc Minh trợn mắt nhìn quyển sách, cảm giác phía trước toàn là hố nó đào ra.
Đi Vương Quan doanh?
Hắn cũng không phải là ngu ngốc, đi cái kia địa phương làm gì? Câu chuyện đáng sợ, bí mật trăm năm, tất cả liên quan gì đến hắn?
Dương Húc Minh đọc tiếp đoạn văn tự thứ hai…