Trong lúc mơ màng, Dương Húc Minh nghe chuông điện thoại reo.
È... è... è... è.....
Hình như có ai đó nhắn tin cho hắn thì phải?
... Dạng tin nhắn sms ư?
Dương Húc Minh bật dậy từ giấc ngủ say, vội nhìn về phía đầu tủ.
Hắn bất chợt giật mình; bên dưới từng giọt nắng vàng xuyên qua ô cửa sổ, thứ đang rung động dồn dập kia cũng không phải là chiếc điện thoại di động quen thuộc của bản thân.
Chiếc smartphone của hắn vẫn nằm yên một chỗ, thứ đang dao động rè rè liên tục lại chính là....
Dương Húc Minh cầm quyển sách cũ rích lên, ngu ngơ chẳng hiểu mô tê gì sất.
Hắn biết quyển sách này có chức năng rung cảnh báo, nhưng đợt rung lần này lại mạnh bất thường, là sao vậy ta?
Hay là nói, nếu Dương Húc Minh không nhét quyển sách bên người, thì cường độ dao động của nó sẽ mạnh hơn để dễ dàng thông báo cho Dương Húc Minh biết?
Ngay lúc Dương Húc Minh cầm quyển sách lên thì Sinh Tử Lục cũng yên lặng trở lại.
Quái lạ thật!
Quyển sách này đã có thể rung, như vậy chỗ nào để gắn pin vô vậy? Nếu không xài pin, thì nó nhận năng lượng từ đâu?
Nó đã bảo quỷ, ma là hiện tượng tự nhiên trong khi thần, phật không hề tồn tại. Vậy, một quyển sách cũng kỹ có thể tự rung động thì có phải là phản khoa học hay không?
Dương Húc Minh vừa liên tưởng vu vơ vừa lật ra trang thứ ba trong cuốn Sinh Tử Lục. Hắn nhận ra nội dung trên đó đã được đổi mới hoàn toàn, từng dòng chữ đỏ tươi như máu hiện lên chằng chịt. Dương Húc Minh dụi mắt, ngáp hai cái, rồi bắt đầu đọc.
Đọc xong, hắn biết chuyện nghiêm trọng đã đến. Tin tức mà Sinh Tử Lục cung cấp lần này quá đáng sợ.
Nhân Gian Địa Ngục
Dưới mặt đất u ám, Nhân Gian Địa Ngục đang dần được hình thành
Bọn chúng bị treo lơ lửng giữa không trung, trên mặt hiện ra một nụ cười thống khổ
Tất cả bọn chúng đều dõi mắt về một hướng với gương mặt vui tươi
Bọn chúng vui mừng vì... đón chào chú em gia nhập
Đến Hầm trú ẩn Chung Sơn để tìm gặp con Trành quỷ đang lẩn trốn
Cảnh cáo: Khu vực đó CỰC KỲ NGUY HIỂM, tùy tiện tiến vào, chắc chắn chú em sẽ THẬP TỬ VÔ SINH
Những oán hận triền miên khó tiêu tán dựng dục nên toà luyện ngục kinh khủng cùng cực.
Đúng như hắn dự đoán, quả nhiên Trành quỷ đã trốn đến Hầm trú ẩn Chung Sơn. Tuy vậy, dựa theo mẫu tin tức này, dường như hắn sẽ chết chắc nếu ẩu tả tiến vào ư? Căn Hầm trú ẩn này nguy hiểm tới vậy luôn? Thậm chí Sinh Tử Lục còn không tìm ra cách phá cục hay sao?
Dương Húc Minh nhíu chặt mày, nhìn tiếp đoạn nội dung thứ hai:
Thủ thỉ bên tai:
Mình thường xuyên nghe thấy có người thủ thỉ bên tai
Dường như có ai đó đi theo mình nhưng mình không thể nào nhìn thấy
Đã từ rất lâu rồi, nó đã lặng lẽ cùng mình trò chuyện
Nhưng mà, nó rất kinh khủng, vô cùng đáng sợ
Mình không dám đi tìm nó.
Đến Phố đi bộ Bạch Ngọc - tìm gặp kẻ sống sót cách đây 5 năm - hỏi gã ta chuyện gì đã xảy ra vào đêm đen năm ấy
Chú em phải cẩn thận - bằng mọi giá phải để gã khai ra câu trả lời thật sự
Đáp án của gã ta có lẽ sẽ chỉ cho chú em một con đường an toàn tiếng vào căn hầm khủng bố kia
Nỗi sợ hãi cùng cực nhất nào ở đâu xa, nó đang ở ngay sát bên người chú em đấy!
Dương Húc Minh vừa hoàn thành xong cái "quest" ở toàn biệt thự ma ám, siêu độ tất cả bọn lệ quỷ đi kèm, tiện thể diệt luôn một tên người trồng hoa là Ngũ Hưng Lượng, tất tần tật mới thu được một mẫu tin tình báo về Hầm trú ẩn.
Thế nhưng mà, sau khi mở khóa "quest" mới, hắn nhất thiết phải làm thêm một nhiệm vụ phụ nữa mới có thể xông xáo cái nhiệm vụ chính tuyến tiếp theo này ư?
Dựa theo đoạn văn thứ nhất, nếu hiện tại Dương Húc Minh liều mạng xông vào Hầm trú ẩn Chung Sơn thì chắc chắn không còn mạng mà ra.
- Rốt cuộc là có thứ gì đang trú ẩn bên trong cái động này vậy trời?
Dương Húc Minh đưa tay xoa trán, cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Hắn còn định hỏi thăm SInh Tử Lục vài tin tức về chú Sinh, ấy thế mà vừa thức dậy, quyển sách gạt người này đã cung cấp thông tin đầy cả trang thứ ba.
Dương Húc Minh rõ ràng là chẳng còn chỗ nào để viết chen vào đống văn tự kín mích này.
Haizzz... tối nay mình tiếp tục đi tìm chết ư?
- Mình cứ có cảm giác luôn luôn bận bịu hằng ngày là sao ta?
Hắn ngáp dài, cất quyển Sinh Tử Lục vào, bước xuống giường.
Hiện tại là mười giờ sáng, ông mặt trời đã nhô cao.
Thế nhưng, với dạng cú đêm như hắn, Dương Húc Minh thức dậy giờ này coi như là khá sớm.
Hắn mặc quần áo vào, làm vệ sinh cá nhân rồi đắn đo suy nghĩ không biết nên gọi điện cho Vương Trấn để hỏi thăm tình hình hay không.
Hắn cần thu thập thêm vài manh mối về sự kiện xảy ra ở Hầm trú ẩn.
Dù gì đi nữa thì Vương Trấn đã từng nhắc đến Hầm trú ẩn Chung Sơn trước kia, do đó có lẽ anh ấy có thể nói cho hắn vài tin tức hữu ích.
Nhưng ngay khi Dương Húc Minh vừa đánh răng rửa mặt xong, hắn nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài nên cảm thấy ngồ ngộ.
- Who"s that?
Tiếng Vương Trấn vang lên:
- Cảnh sát đây!
Nhắc tiền nhắc bạc sao hông thấy, vị đại ca này cũng linh quá nha.
Hắn bước đến mở cửa thì thấy có hai người cảnh sát đang đứng bên ngoài, một nam - một nữ.
Người đàn ông là Vương Trấn, người phụ nữ thì hắn không nhận ra.
Dương Húc Minh ngạc nhiên hỏi:
- Anh Vương sáng sớm không đi mần hay sao mà ghé qua nhà em thế?
Vương Trấn đi một mạch vào phòng, chẳng thèm khách sáo.
Anh ấy còn quay lại nói với người đồng đội đang nhát gừng kia: - Vô đi em, người quen hết mà, đừng có ngại!
- Lại đây nào, nhóc Minh, giới thiệu cho chú em biết, cô gái xinh đẹp này là đồng nghiệp của anh, chú em cứ gọi là chị Lưu nha.
Dương Húc Minh nhìn bà chị công an này, nói:
- Em chào chị Lưu!
Cả ba người đi vào trong phòng, ngồi xuống. Hiện trạng vẫn y hệt lần trước, Dương Húc Minh ngồi đối diện với Vương Trấn, bà chị cảnh sát kia thì ngồi kế bên ghi chép. Vương Trấn cũng lấy một quyển sổ tay nhỏ ra, vừa hỏi vừa viết.
- Hôm nay bọn anh cũng khá bận, nên nói tóm tắt thôi nha. Cũng là về vụ án của Mạnh Chí Thành, một thẳng sinh viên như chú em thì làm sao biết gã ta là hung thủ giết người vậy?
Dương Húc Minh cười xấu hổ:
- Em tình cờ nghe tên đó nói thôi.
Tên đó cơ bản là một ca sĩ biểu diễn tại các quán bar, đời sống khá phức tạp nên Dương Húc Minh cũng không lo lắng gì cả khi bịa nên câu chuyện này.
Hắn liền kể rằng mình nghe được tên đó lẩm bẩm về việc gã đó ra tay giết người trong khi hắn đang đi toilet.
Sau đó, Vương Trấn lại tiếp tục giáo huấn hắn một phen:
- Cậu Dương Húc Minh này. Chú em vẫn còn là một sinh viên nghen. Đừng có tự tiện đóng vai cảnh sát nữa được hông? Nếu lần sau em gặp chuyện giống vậy thì làm ơn làm phước báo cảnh sát liền cho anh. Bọn anh sẽ tự điều tra.
- Em chỉ là một công dân thành phố bình thường lại đi dính dáng vô mấy chuyện thế này, em không thấy như vậy nguy hiểm lắm sao?
- Lúc trước là Mã Đức Toàn, giờ là Mạnh Chí Thành... Chẳng lẽ em muốn trở thành Batman tại Lục Bàn Thủy?
- Em đã may mắn hai lần rồi, chưa đụng phải bọn tội phạm cùng hung cực ác thôi.
- Lỡ như em không chạm tráng phải hai tên yếu gà kia, mà xui rủi chạm mặt một tên sát nhân liên hoàn biến thái thì sao? Muốn vô nhà xác hả ba?
- Bắt tội phạm là nhiệm vụ chính của cảnh sát! Một công dân bình thường như em thì nhảy vô làm gì?