Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trên đường quay về rất thuận lợi, không có biến cố phát sinh. Chỉ là, không khí giữa ba người lại có chút bi thương. Dĩ nhiên, chủ yếu của nỗi buồn xuất phát từ Lâm Thu. Đối với Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết, cái chết của Lâm Tông Lễ cũng chỉ dừng lại ở mức tiếc nuối mà thôi.
Nhưng mà, Lâm Thu khóc rất nhiều, như mưa sa ngày giông bão. Trong khi đó, hai người còn lại chỉ biết an ủi mà thôi chứ chẳng biết nên làm thế nào.
Lối ra của bọn họ là khu vực bên dưới cái hang động to lớn tại Thượng Nê pha. Có một chuyện cần phải làm rõ, rằng ông Sáu của Lâm Thu chết dưới thủ đoạn gián tiếp của nữ thi không đầu, vậy chẳng phải chuyện bà Sáu của cô bé là Dược bà chính là một lời đồn đãi vô căn cứ sao?
Khi bọn họ quay lại Thượng Nê pha lần thứ hai, gặp căn nhà nhỏ của bà Sáu thì Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cũng chẳng biết phải nói gì. Bà cụ góa chồng này cuối cùng phải mang nỗi hàm oan, sau này còn phải sống nốt quãng đời còn lại. Thật ra, chẳng có cách nào để trả lại danh dự cho bà Sáu, chẳng lẽ đi rêu rao bên ngoài là chồng của bà ấy bị ma nữ giết chết hay sao?
Ai mà tin!
Khi ba người đi bộ về đây thì trông thấy xe hơi của của Ứng Tư Tuyết đỗ tại dó.
Bất quá, thôn xóm vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói râm ran. Chỉ là, Ứng Tư Tuyết thở dài, nói với Lâm Thu: - "Chúng ta đi chào tạm biệt bà Sáu của em đi."
Lâm Thu gật đầu, do khóc cả một quãng đường dài nên nước mắt cũng khô cạn, chỉ là hai mắt của cô bé đều đỏ hoe. Ba người đi đến trước căn nhà gạch nho nhỏ, nhìn cửa chính mở toang, thấy bà Sáu đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
Bà Sáu xem rất chăm chú.
Lâm Thu nói: - "Bà Sáu, bọn con đi nha."
Nghe tiếng nói vọng vào, bà cụ giật mình nhìn ra ngoài.
- "Cháu Thu đó à? Mấy đứa tụi con vừa rồi đi đâu vậy?" Bà cụ vẫn ngồi tại sô pha, tò mò hỏi thăm: - "Tên Hiển Quỷ què quặt mà bọn con hỏi thăm lúc nãy chết mất rồi. Sao tụi con hông chịu tới đây sớm hơn?"
Nghe tin này, Lâm Thu hơi ngỡ ngàng.
- "Đặng Hiển Quý chết rồi hả bà?" Lâm Thu kinh ngạc hỏi.
Bà lão gật đầu, - "Xế chiều ngày hơm nay, có người phát hiện thi thể của gã ấy nằm tại mương nhỏ sau lưng nhà họ Triệu. Cả người gã nồng nặc mùi rượu, chắc là uống nhiều đến mức bị ngộ độc rồi mất mạng đấy.
Bà con của gã cũng đến, tầm vài người, đến để hốt xác gã về đấy. Cũng an ủi là có người lo chạy ma chay cho gã ta, chỉ tiếc là mấy đứa con đến trễ thôi. Tới sớm một chút là gặp được rồi."
Thật ra, tin tức Đặng Hiển Quý bỏ mạng cũng nằm trong dự liệu của ba người. Tên kia tách nhóm giữa chừng, chắc chắn rơi vào cảnh lành ít dữ nhiều. Chỉ là, gã ta cứ thế chết đi, đúng thật là chẳng biết nói sao.
Ba người tán gẫu với bà cụ một lúc, liên tục từ chối lời mời ngủ lại qua đêm của bà Sáu rồi cuối cùng quyết định lên đường về nhà. Cơ mà trước khi đi, bà cụ nhất quyết đi ra sau nhà, hái vài trái đào trên cây đưa cho Lâm Thu, để cô bé mang về ăn lấy thảo. Mặc dù đây chỉ là đào lông, nhưng Lâm Thu vẫn rất biết ơn bà cụ.
Cuối cùng, ba người chào tạm biệt bà lão, bước lên chiếc Maserati của Ứng Tư Tuyết rời khỏi nơi này.
Tuy Lâm Thu muốn chia đào cho Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết cùng ăn, nhưng hiện tại Dương Húc Minh chỉ muốn về nhà thật nhanh để xem xét tình hình Lý Tử.
Bởi vì, đến lúc này Sinh Tử Lục vẫn chẳng có bất cứ phản hồi nào, y chang như bị rớt mạng vậy. Do đó, tự bản thân Dương Húc Minh phải quay về nhà để xem tình hình cô ấy thôi. Trong khi đó, thân là tiểu thư nhà giàu như Ứng Tư Tuyết lại chẳng mấy mặn mà với giống đào lông bản địa này. Cuối cùng, một mình Lâm Thu tự giữ lấy túi đào này thôi.
Con đường về nhà khá là thoải mái. Bọn họ chạy trên tỉnh lộ tầm bốn mươi phút, sau đó tăng dần tốc độ. Chạy hơn nửa tiếng trên cao tốc, ánh đèn từ Lục Bàn Thủy đã hiện ra trong tầm nhìn ba người.
Ứng Tư Tuyết ưu tiên chở Lâm Thu về nhà, sau đó mới đưa Dương Húc Minh về công viên Đầm Lầy.
Lúc này đã hơn chín giờ tối. Cả hai người đều đói meo.
Dương Húc Minh đứng ở ven đường, nói: - "Em muốn đi ăn tối rồi về không?"
Ứng Tư Tuyết nghiêng đầu, nhìn hắn, nói: - "Chẳng phải anh vội quay về à? Sao giờ không vội nữa?"
Dương Húc Minh nhăn mặt.
- "Thôi về nhà đi anh." Ứng Tư Tuyết ngồi trên chiếc Maserati lườm hắn một cái, - "Anh tự mình kiếm gì ăn lót dạ đi. Em đi nhà hàng măm một bữa ngon lành. Phải may lắm mới trở về từ cõi chết, em phải cưng chiều bản thân một chút." Nói xong, Ứng Tư Tuyết nổ máy vọt đi.
Trong khi đó, kẻ mời mọc lại bị từ chối là Dương Húc Minh lại cảm thấy nhẹ nhõm, tự mình đi ăn cơm tiệm bình dân, lòng còn ngẫm nghĩ: "Không phải là anh không mời nha, là do em từ chối đấy thôi."
Nhanh chóng chạy đến quán cơm, gọi một phần cơm rang giá chín đồng, chờ ông chủ mang cơm ra, Dương Húc Minh chỉ cần năm phút để chén sạch cả dĩa.
Trực tiếp đặt lên bàn mười đồng, Dương Húc Minh gấp rút rời khỏi quán cơm.
Hắn cõng hộp gỗ, leo nhanh lên cầu thang, mở cửa, đi vô phòng khách. Nhưng mà, căn phòng rỗng tuếch, chẳng có bóng dáng bất cứ ai.
Dương Húc Minh mở đèn, đi vào giữa phòng, tất cả vẫn như thường ngày, chẳng có gì khác so với thời điểm hắn rời đi.
Trên hành lang, tô thịt dê và bát canh hắn đặt trước phòng lý Tử đã bị chén sạch, không còn chút cặn thừa nào.
Khẩu vị Lý Tử có vẻ cũng dễ nuôi nha.
Dương Húc Minh đi đến cầm chiếc chén trống không lên. Khi còn sống, Lý Tử rất thích ăn lẩu dê Lục Bàn Thủy, vì thế nên Dương Húc Minh đặc biệt chọn mua món này cho cô ấy.
Hắn mang chiếc bát Lý Tử đã ăn sạch vào trong nhà bếp, sau đó giật mình khi thấy cửa tủ lạnh đang mở toang.
Một cái tô sứ đang bể nát trên sàn nhà bên cạnh tủ lạnh. Trên nền nhà, một vài mẩu thịt dê khô đang nằm vương vãi trên đó.
Chẳng lẽ có ai ăn vụn đồ ăn trong tủ lạnh sao?
Dương Húc Minh ngẩn ngơ, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Con trành quỷ hay ăn vụng thực phẩm nhà hắn đã bị giết rồi mà, cớ sai chuyện này còn tiếp diễn?
Tại sao đồ ăn trong tủ lạnh lại bị ăn vụn?
Lẽ nào, từ khi bắt đầu, kẻ gặm nhấm xác con gà chết trong thùng rác rồi lục lọi tủ lạnh của hắn không phải là con trành quỷ của Lý Tử?
Ngay khi vừa nghĩ đến điểm này, Dương Húc Minh cảm giác có một sự chấn động nhẹ trong lòng ngực.
Con hàng rách nát Sinh Tử Lục ra chương mới sao?
Dương Húc Minh vội vã đặt cái tô xuống, lấy Sinh Tử Lục ra.
Hắn thấy trang thứ ba vốn dĩ trống không, nay lại hiện ra những dòng chữ mới mẻ đỏ tươi một màu.
Linh hồn trẻ con khát vọng được tồn tại:Chú em có còn nhớ: Khi cô ấy chết thảm vẫn đang mang một bào thai trong bụng mình?
Một điềm xấu bất chợt xuất hiện, chảy dọc toàn thân, khiến cả người Dương Húc Minh sởn đầy gai óc.