Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Sau khi Ứng Tư Tuyết nói ra, không chỉ Dương Húc Minh tỏ vẻ kinh ngạc, ngay cả mẹ hắn cũng đều trở nên sửng sốt ngỡ ngàng.
Rõ ràng, cô gái này nhìn qua cũng là tiểu thư con nhà đại gia, nhan sắc đỉnh cao, trí tuệ thông minh thuộc hàng top, lại cá tính hoạt bát. Một cô gái như thế lại mở lời hỏi chuyện tiêu chuẩn xin làm dâu nhà họ Dương?
Đối với hai mẹ con Dương Húc Minh vẻ mặt ngơ ngác trước tình huống bất ngờ, Ứng Tư Tuyết cố nén cười nói:
- "Là như vậy nè Dì! Dì cũng biết chị Lý Tử mà… Anh Minh có nói với cháu, chị Lý Tử khi còn sống, nguyện vọng lớn nhất chính là trước sự chứng kiến của Dì, chị ấy cùng anh Minh đi tới Ủy ban phường này làm đăng ký kết hôn.
Rồi chị Lý Tử bị sát hại, nguyện vọng đã biến thành tuyệt vọng.
Thế nhưng là chúng cháu tin tưởng chị Lý Tử trên trời có linh thiêng, khẳng định đang yên lặng bảo hộ anh Minh. Nên cháu nghĩ ra cách thực hiện di nguyện của chị Lý Tử, đó là để cháu đóng thế nàng dâu, đi đăng ký cùng anh Minh.
Nhưng anh Minh lo lắng Dì sẽ phản đối, không chịu đến chứng kiến, cho nên chúng cháu chỉ có thể bày ra hạ sách này, không phải cố ý lừa gạt Dì ạ.”
Ứng Tư Tuyết chắp tay trước ngực, tỏ vẻ tội nghiệp nói:
- "Cháu nhìn Dì là người tốt bụng thiện lương như vậy, chắc chắn sẽ không trách phạt chúng cháu chứ ạ?”
Ứng Tư Tuyết biên một kịch bản lừa đảo xuất sắc kết hợp với khả năng diễn xuất đẳng cấp của cô nàng đã lừa cho Dương mẫu tin sái cổ, bà trừng mắt nhìn Dương Húc Minh bên cạnh, quát:
- “Tiểu tử thúi này, nếu là chuyện đó thì có gì mà phải giấu giấu giếm giếm, cứ nói thẳng ra thì mẹ đồng ý ngay chứ có gì khó khăn đâu.”
Dương Húc Minh vội vàng phối hợp với Ứng Tư Tuyết, hai người kẻ xướng người hoạ, cuối cùng thành công lừa gạt bà mẹ.
Mặc dù lấy cớ này Dương Húc Minh cảm thấy rất củ chuối, nhưng mẹ hắn cũng không tiếp tục truy cứu, chuyện này cuối cùng là ổn thỏa trôi qua.
Trước cửa phòng đăng ký kết hôn ở Ủy ban phường, Dương Húc Minh làm bộ cùng Ứng Tư Tuyết nói xạo một tràng, sau đó mang bà mẹ về nhà.
Đêm nay bọn hắn ở lại nhà nghỉ ngơi chỉnh đốn tinh thần,ngày mai mới đi về vùng nông thôn nơi quê quán Dương Húc Minh.
Nếu như không có con mèo đen mắt đỏ kia làm loạn, có lẽ bọn Dương Húc Minh giờ này đã cơm nước xong xuôi chuẩn bị đi ngủ. Cả ngày ngồi trên xe, hai người đều rất mệt mỏi.
Cùng Dương mẫu về nhà, sau khi phân phối xong phòng ngủ mỗi người, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết lần lượt đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.
Dương Húc Minh ngủ phòng của mình. Ứng Tư Tuyết ngủ phòng khách, Dương mẫu thì ngủ ở phòng của bà.
Nằm trên giường của mình, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhưng mà vừa ngủ không bao lâu, Dương Húc Minh liền nghe tiếng mở cửa.
Hắn mở to mắt, nhìn thấy mẹ mình lén lén lút lút đi vào phòng, còn bấm khóa cửa. Dương Húc Minh vừa định cất lời thì bà mẹ vội vàng đưa ngón tay lên miệng xuỵt một cái, ý bảo hắn im lặng.
Dương Húc Minh ngồi dậy, rất kỳ quái, hạ thấp giọng hỏi:
- "Mẹ qua đây làm gì ạ?”
Dương mẫu ngồi xuống bên giường, trừng mắt nhìn Dương Húc Minh, nói:
- "Tiểu Tuyết đang ngủ, anh nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy đến con bé... Còn nữa, mẹ hỏi anh, đến cùng thì anh với Tiểu Tuyết là có quan hệ gì?”
- "Bạn bè mà mẹ, trước đó không phải con đã nói rồi sao?" Dương Húc Minh nói - “Con cùng với Ứng Tư Tuyết là bạn bè bình thường, mới quen không bao lâu."
Bà mẹ Dương Húc Minh trừng mắt liếc hắn, nói:
- "Đừng có giả bộ trước mặt bà già này, anh cho rằng mẹ sẽ tin lời ba xàm ba láp của anh hay sao? Hai người mới quen không bao lâu… Bạn bè bình thường…. Nhìn hai anh chị phối hợp ăn ý, nói hai người là vợ chồng thì tôi còn tin hơn.
Thành thật khai báo, anh với Tiểu Tuyết quen nhau bao lâu rồi? Nhìn Tiểu Tuyết quen thuộc với Lý Tử như vậy, thời điểm anh với Lý Tử yêu nhau, có lẽ đã có chuyện gì đó không minh bạch cùng với Tiểu Tuyết.
Tiểu tử thúi, người nhà Dương gia đời đời đều là chung thủy một mực, anh thì ngược lại, giỏi quá, học được trò chân trong chân ngoài.”
Bà mẹ chỉ trích khiến cho Dương Húc Minh kêu oan không ngớt mồm. Nhưng càng kêu thì Dương mẫu càng tỏ vẻ khinh bỉ nhìn hắn:
- "Trước kia không cảm thấy, hiện tại càng xem càng giống. Một lần thanh minh bằng ba lần thú tội.”
Dương Húc Minh kém chút sặc máu miệng:
- "Con với Ứng Tư Tuyết thật sự chỉ là bạn bè bình thường! Mẹ muốn con nói thế nào mới chịu tin đây?"
Bà mẹ vẫn liếc mắt khinh bỉ, hiển nhiên hoàn toàn không tin lý do của Dương Húc Minh
- "Sự tình trước kia mẹ mặc kệ, dù sao về sau, tiểu tử thúi, anh phải cẩn thận một chút.
Con bé Tiểu Tuyết này rất không tệ, nếu như anh thực tình thích người ta, liền phải nhớ đối xử tử tế, một lòng một dạ, đừng có lại đi tìm lốp xe dự phòng, chân trong chân ngoài gì gì nữa nghe chưa?
Nếu như anh nhất định lăng nhăng đùa giỡn, phải sớm chia tay rời xa Tiểu Tuyết một chút, đừng có mà làm khổ cô gái tốt, tội nghiệp con gái nhà người ta!
Về sau Tiểu Tuyết có gì mà méc lại cho mẹ, nói anh hư đốn vượt quá giới hạn, về đây cẩn thận bà già này xử lý anh đến nơi đến chốn đấy!”
Bà mẹ quắc mắt lên nhìn Dương Húc Minh buông lời cảnh cáo, hắn tỏ vẻ bối rối rất bất đắc dĩ, đáp:
- "Được rồi được rồi… Mẹ thích nói như thế nào thì nói, con nhớ rồi. Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không con đi ngủ. Hôm nay đi xe cả ngày rồi, mai còn phải về quê nữa! Con mệt mỏi lắm rồi.
Dương mẫu trừng mắt, nói:
- "Còn chưa nói xong đâu, ngủ cái gì mà ngủ? Anh không cảm thấy mình đêm nay hành động rất quá đáng sao?"
Dương Húc Minh trong lòng chùng xuống. Chẳng lẽ mẹ hắn nhìn ra cái gì rồi?
- “Ý mẹ là sao ạ?”
Bà mẹ bất mãn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Dương Húc Minh, nói:
- "Còn có thể ý gì nữa? Vừa rồi lúc ăn cơm tối, anh đột nhiên cầm cái bát ra nói là chuẩn bị cơm cho Lý Tử.. Như vậy là ý tứ gì?
Mẹ không phải phản đối anh tưởng niệm Lý Tử. Càng không phải là bảo anh trở nên vô tình vô nghĩa, sau khi bạn gái chết liền nhanh chóng quên mất.
Nhưng cách anh tưởng niệm có thể tế nhị một chút không được hay sao? Một tên đại nam nhân, suốt ngày buồn bã rầu rĩ, mất mặt thì cũng chẳng nói đến làm gì, nhưng anh có cân nhắc qua ý nghĩ của Tiểu Tuyết người ta không?”
Dương mẫu tức giận bất bình nói:
- "Anh làm như vậy đối với Tiểu Tuyết rất không công bằng có biết hay không?”
- “….”
Dương Húc Minh bị bà mẹ làm cho một tràng, cảm thấy cứng họng không biết nói sao cho phải, cuối cùng hắn cảm thấy tốt nhất là thuận theo cáo trạng của mẹ mình cho xong chuyện. Thế là hắn liên tục gật đầu:
- "Được rồi, tốt rồi, con biết, về sau sẽ không tái diễn chuyện này. Mẹ mau trở về ngủ đi, ngủ ngon.”
Dương mẫu nhìn thái độ qua loa xong việc của hắn, lắc đầu nói:
"Tiểu tử thối… Không nghe lời bà già, có ngày hối hận nha con!”
Sau đó bà không nói gì nữa, im lặng rời đi. Trong phòng ngủ lần nữa trở lại yên tĩnh.
Chỉ còn một mình Dương Húc Minh.
Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, tỏa ánh sáng mát dịu trên người hắn, đổ một cái bóng cô đơn lẻ loi trên giường
... Mẹ đúng là nhiều chuyện ah!
Dương Húc Minh chậm rãi nhắm mắt lại, ngả người nằm xuống gối.
Được rồi, không nghĩ những chuyện này nữa. Ngày mai đi về quê ở vùng nông thôn, nhìn xem có thể tìm được bí kíp gia truyền của lão cha hay không.
Cản thi thuật của Dương gia đời đời truyền lại, mặc dù không có đến được tay hắn, nhưng Dương Húc Minh không tin cha mình lại đem những thông tin sách vở về cản thi thuật đốt hết.
Khoảng thời gian này hồi tưởng một chút ký ức tuổi thơ, Dương Húc Minh đại khái có mục tiêu, biết được phải đi đâu để tìm được di vật của cha mình.
Ngày mai, mới là khẩn yếu nhất.
Cản thi thuật, quan hệ đến chuyện Lý Tử có thể lưu lại bên cạnh hắn lâu dài hay không. Đây là đại sự mà trước mắt Dương Húc Minh coi trọng nhất.