Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Xe Maserati lao vun vút trên phố thị. Dương Húc Minh ngồi sau vô lăng, lòng nóng như lửa đốt. Mẹ hắn ngồi bên cạnh càng tỏ ra lo lắng:
- "Tiểu Tuyết ngay cả xe đều không lái đi. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
- "Nhóc con, con biết Tiểu Tuyết đi đến chỗ nào thật sao?" - Bà mẹ nhìn về phía Dương Húc Minh với ánh mắt chẳng có chút tín nhiệm.
Trên ghế lái, Dương Húc Minh liên tục gật đầu:
- "Biết chắc chắn chứ! Cô ấy ở thị trấn Cổ Viên có một người bạn học cũ, lúc trước Tiểu Tuyết cũng đã nói định ghé thăm người bạn ấy một chút. Lần này, khẳng định là cô ấy đi qua chỗ bạn học.”
Vì mục đích lừa gạt mẹ rời xa nhà một chút, Dương Húc Minh sử dụng tất cả vốn liếng. Những lời nói dối lừa gạt mẹ của hắn suốt từ khi còn bé đến giờ gộp lại, đoán chừng cũng không nhiều bằng buổi tối hôm nay.
Bà mẹ Dương Húc Minh bán tín bán nghi nói:
- "Vậy con phải lái nhanh nhanh một chút, còn nữa, tiếp tục gọi điện thoại cho Tiểu Tuyết.
Con bé này xinh đẹp như vậy, ban đêm đi một mình ngoài đường, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta làm sao bàn giao được với cha mẹ của nó.”
Bà mẹ đã gấp rút đến độ không ngồi yên được, mà Dương Húc Minh cũng hoàn toàn chính xác bấm số điện thoại Ứng Tư Tuyết, xem thử có liên lạc được với cô nàng hay không.
Lúc này hai người Dương Húc Minh đã rời nhà tầm mười phút, xe Maserati đã lái ra xa khu cư xá mấy cây số. Nhưng điện thoại của Ứng Tư Tuyết vẫn thủy chung chưa thể kết nối.
Tựa hồ lực lượng trấn áp đối với cô nàng vẫn không biến mất.
Dương Húc Minh lo lắng đến toát mồ hôi đầy mặt.
Chẳng lẽ năng lực của mẹ hắn có phạm vi khống chế lớn đến như thế? Với bán kín này thì quá nửa thị trấn Cổ Viên đều bị bao phủ?! Phạm vi khống chế khổng lồ cỡ ấy thì chỉ có năng lực cấp độ hack mới có.
Giây lát, điện thoại của Ứng Tư Tuyết cuối cùng cũng kết nối được. Bên kia truyền đến tiếng thở dốc thống khổ của cô gái
- “Tiểu Minh, anh lái xe chở mẹ rời đi à?”
Âm thanh Ứng Tư Tuyết vang lên rõ mồn một nhưng bà mẹ Dương Húc Minh ngồi bên cạnh lại thờ ơ, tựa hồ không nghe thấy. Nhìn thấy phản ứng của mẹ mình, trong lòng Dương Húc Minh chùng xuống, hắn lập tức hiểu ra nguyên nhân:
- “Năng lực kia vẫn không biến mất?”
Bên kia điện thoại, Ứng Tư Tuyết cười khổ một tiếng, nói:
- "Không, ngay cả động một chút ngón tay em cũng không làm được. Là Lý Tử dùng cái bóng để nhận cuộc gọi điện thoại.
Bọn em bây giờ… tính toán… Khụ khụ... Sắp không chịu được nữa.
Em hoài nghi năng lực của mẹ anh vẫn tồn tại bên trong nhà này, không rời đi theo dì ấy.
Không thể có năng lực với phạm vi khống chế lớn như thế.
Thứ kia hẳn là ưu tiên giết chết em cùng Lý Tử.... Anh nhanh dừng xe…. Khụ khụ”
Ứng Tư Tuyết vừa ho khan vừa cố gắng nói:
- "Anh dừng xe lại, sử dụng năng lực lệ quỷ tấn công mẹ anh! Như vậy thứ kia sẽ quay trở lại phía bên đó và có lẽ ưu tiên tập kích anh mà thả cho bọn em bên đây.”
Dương Húc Minh trực tiếp bẻ lái dừng xe lại ven đường, về số P, bật phanh tay, sau đó đem lửa quỷ màu trắng bạc phun lên người mẹ hắn. Lửa quỷ của Dương Húc Minh mặc dù tiến hóa, nhưng hắn vẫn có thể tiếp tục sử dụng những loại lửa trước đó.
Ngọn lửa màu trắng có thể tăng lên trọng lực mà mục tiêu phải thừa nhận. Đây chính là loại tập kích vô hại nhất đối với bà mẹ Dương Húc Minh.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mẹ Dương Húc Minh thấy xe đột ngột ngừng lại, còn chưa kịp nghi vấn liền cảm giác bả vai trĩu nặng xuống, tựa hồ phía trên có vật nặng gì đó đè lên.
- “Ơ, sao vai của mình nặng thế nhỉ?!”
Bà đưa tay xoa xoa vai trái đang bị lửa quỷ bao phủ, mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dương Húc Minh tỉnh bơ ngó qua mẹ hắn, nói:
- “Chắc gần đây mẹ chơi mạt chược nhiều quá, nên bị đau bả vai rồi!”
Hắn vừa lừa gạt mẹ mình, vừa quan sát động tĩnh từ bên cạnh. Bà mẹ ngoại trừ nghi hoặc lấy tay xoa xoa vai, còn lại mọi thứ vẫn tỏ vẻ rất bình thường.
Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, mở cửa bước xuống xe. Hắn lo lắng lát nữa phát sinh chuyện gì đó kinh khủng, sợ sẽ làm hư hỏng chiếc xe sang trọng này của Ứng Tư Tuyết.
Đẩy cửa xe ra, vào một khắc chân chạm đến mặt đất, gió đêm lạnh ngắt thổi phà tới, Dương Húc Minh vô thức rùng mình một cái.
Sau đó, hắn sửng sốt.
Trên mui xe Maserati, một con mèo toàn thân đen nhánh vô thanh vô tức ngồi xổm ở đó tự bao giờ.
Ngay lúc Dương Húc Minh bước xuống xe, con mèo đen cũng trừng đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Con mắt của mèo đen là một màu huyết hồng quỷ dị.
Màu huyết hồng kia, Dương Húc Minh có chút quen thuộc, nó cùng một bộ dáng với đôi mắt của phụ thân hắn đã từng gặp ở Vương Quan Doanh.
Dương Húc Minh thân thể cứng đờ, không dám manh động.
Con mèo đen này… Chính là hóa thân của năng lực vẫn một mực bảo hộ cho mẹ hắn? Là đồ vật mà cha hắn lưu lại?
Trong xe, truyền đến âm thanh hoang mang của bà mẹ:
- "Hở? Bả vai đột nhiên không bị nặng nữa rồi! Bị cái quái gì ấy nhỉ?”
Dương Húc Minh trong lòng run lên, hắn không cần nghĩ cũng biết là mèo đen đã giải trừ lửa quỷ trên người mẹ hắn. Mà bây giờ nó đang để mắt tới hắn, như vậy, mục tiêu kế tiếp... Là hắn sao?
Nhưng bây giờ hắn không có sử dụng năng lực lệ quỷ, con mèo đen này vẫn còn định tập kích hắn sao?
Dương Húc Minh thân thể cứng đờ đứng như pho tượng tại chỗ, cùng con mèo đen nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng một giây sau, mèo đen cuối cùng đã hành động.
Nó đột ngột hướng Dương Húc Minh phát ra một tiếng gào thét chói tai. Tiếng mèo kêu rít lên quỷ dị khiến người nghe dựng tóc gáy.
Tiếp theo, Dương Húc Minh cảm thấy thân thể bị chấn động rất mạnh, tựa hồ bị một cái chùy sắt khổng lồ đánh trúng.
Cả người Dương Húc Minh bổ nhào về phía trước, nằm rạp trên mặt đất. Áp lực vô hình gắt gao đè cứng lấy hắn, khiến hắn ngay cả động đậy ngón tay một chút cũng không thể làm được.
Trong cơ thể Dương Húc Minh tựa như có ngàn vạn con kiến đang ngọ nguậy, máu tươi đang chậm rãi tràn ra ngoài qua lỗ chân lông.
Tự mình thể nghiệm đến năng lực của thứ này, Dương Húc Minh triệt để hiểu được sự tra tấn thống khổ mà Ứng Tư Tuyết và Lý Tử phải chịu. Loại năng lực này cũng không phải là lập tức giết chết Lệ quỷ, mà từng chút chậm chạp đem Lệ quỷ tồn tại tra tấn đến chết khô.
Sau khi bị thứ năng lực này tiêu diệt, có lẽ người hoặc Lệ quỷ là nạn nhân sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian không để lại chút vết tích nào.
Bên ghế phụ xe Maserati, vang lên thanh âm hoang mang của bà mẹ:
- "Hở? A Minh, tiểu tử thúi kia đâu rồi?"
Có tiếng cửa xe mở ra, bà mẹ Dương Húc Minh bước xuống từ bên kia xe, lẩm bẩm:
- "Mới đây mà loáng một cái đã không thấy đâu nữa rồi?”
Trong gió đêm, Dương Húc Minh nghe được âm thanh của mẹ mình, hắn thống khổ cố gắng gào lên:
- “Mẹ! Con ở đây này!”
Thanh âm của Dương Húc Minh mặc dù không lớn nhưng cũng hoàn toàn không nhỏ chút nào. Vậy mà bà mẹ hắn ngay cạnh bên, cách một cái xe ô tô lại không phát giác gì.
Bà mẹ đi vòng quanh thân xe, vừa đi vừa nói:
- “Kỳ quái, tiểu tử thúi này làm sao đột nhiên biến mất? Chạy đến nơi đâu rồi?"
Mẹ Dương Húc Minh đi sang phía bên này xe, đến trước người hắn thì đứng lại. Khoảng cách hai bên không đến mười centimet!
Nhưng mà đối với con trai đang nằm bẹp dưới chân, bà lại không hề nhìn thấy, vẫn như cũ đưa mắt tò mò nhìn con đường vắng vẻ trước mặt.
- "Thằng nhóc này… Chẳng lẽ chạy bộ đi tìm Tiểu Tuyết rồi? Mới một chớp mắt mà đã biến mất tăm, thật là kỳ lạ.”
Mẹ Dương Húc Minh vừa đứng nhìn ngó xung quanh, vừa lẩm bẩm. Dưới chân bà là con trai đang nhăn nhó thống khổ, một tay túm chặt gót giày bà mẹ.
Máu tươi khắp người Dương Húc Minh bắt đầu chảy lan ra mặt đường.