Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trong tủ lạnh của Dương Húc Minh cũng không cất trữ nhiều đồ.
Sau khi Lý Tử đi, hắn chẳng còn động lực xuống bếp nấu cơm nữa.
Một thân một mình hắn thì cứ bạ đâu ăn đó. Bởi vậy, lâu lắm rồi Dương Húc Minh không mua thức ăn nấu cơm. Tủ lạnh nhà hắn trở nên trống hoác, bên trong chỉ còn lại túi táo mua khi Hỏi quỷ. Trành quỷ ngay cả tủ lạnh cũng tàn sát không tha sao? Con bà nó chứ... Boss con nít ranh mà coi bộ cũng trâu bò quá mức rồi. Cơ mà chẳng lẽ bọn Trành quỷ mỗi ngày đều canh me mấy thứ này sao? Trước kia gặm gà chết thì cũng thôi đi, hiện tại đến táo cũng xơi luôn? Cái này là chay mặn gì cũng chiến hết nè?
Dương Húc Minh có chút hiếu kỳ. Theo lý mà nói, quỷ chắc hẳn là không cần đến thức ăn nha? Đêm hôm qua hắn không ngủ nhưng lại không nghe thấy tiếng động nào, vậy chắc hẳn tác phẩm này là của đêm hôm trước rồi? Căn cứ vào lời nói của con hàng sách nát “Sinh Tử Lục”, Trành quỷ trong nhà đợi Dương Húc Minh ngủ say mới “online chém gió” như tay @Cún Con Xa Nhà của BNS ấy nhỉ? Lại liên tưởng tới mấy lần gặp quỷ gần đây, đều là những cuộc gặp gỡ lúc nửa đêm về sáng.
Haizz, vậy là các em Trành quỷ cũng đợi đến đêm mới bung lụa như mấy cô nàng vũ trường chắc?
Vậy cớ sao hũ giấm chua Lý Tử lại có thể xuất hiện ban ngày? Cô ta rất mạnh sao?
Vừa tự hỏi những vấn đề này, Dương Húc Minh cất máu vào trong tủ lạnh, đóng cửa, sau đó rời khỏi phòng bếp.
Hiện tại, hiểu biết về quỷ của hắn vẫn đang dẫm chân tại Tân thủ thôn mà.
Mặc dù “Sinh Tử Lục” có vẻ rất thông tuệ, nhưng con hàng sách nát này có thèm cho hắn cơ hội để hỏi đâu.
Lân la dò hỏi một tí thì “Sinh Tử Lục” lại treo máy đi chơi, thành thử hắn cũng chỉ đành cam chịu.
Dương Húc Minh đặt cống phẩm vừa mua trước phòng Lý Tử, sau đó lấy nước ở phòng khách đi rửa chân. Chân hắn ủ kỹ bấy lâu nay không rửa, Dương Húc Minh thầm nghĩ nếu mình còn không chịu rửa thì hai chân sẽ biến thành vũ khí sinh hoá cmn rồi.
Sau khi làm xong, hắn đi một mạch về phòng ngủ.
Bò lên giường đánh một giấc, bù lại một đêm hôm qua thức trắng chớ hắn hiện tại buồn ngủ hết chịu nổi rồi.
Dù sao theo chỉ đạo của “Sinh Tử Lục” thì sau mười hai giờ hắn mới phải đối phó với Trành quỷ, bây giờ ngủ một lúc cũng không ảnh hưởng gì. Trời đất bao la, đi ngủ là lớn nhất. Bất quá trước khi ngủ, để an toàn Dương Húc Minh vẫn tiếp tục treo đôi giày thêu màu đỏ ở trên cửa phòng ngủ. Sau đó hắn đặt quyển nhật ký của Tiểu Tư bên cạnh gối, cây nến đỏ của Lý Tử thì đặt trên tủ đầu giường.
Có ba boss quỷ chống lưng, chỉ một con Trành quỷ cỏn con còn dám quấy rầy hắn sao? Nghĩ như vậy, bộ vi xử lý của hắn lập tức treo máy chả thèm mộng mị gì nữa. Hắn chỉ cảm thấy mình vừa mới chợp mắt, lúc mở mắt ra thì trời đã tối đen.
Dương Húc Minh đi đến một quán ăn gần đó gọi một đĩa cơm chiên lấp đầy bụng rồi quay về nhà chuẩn bị đạo cụ đối phó với Trành quỷ.
Lần Hỏi quỷ trước đó, hắn đã tháo toàn bộ linh kiện lớn bé trong toilet cất ở phòng khách. Bây giờ Dương Húc Minh lại đưa cái mớ bình to lọ nhỏ này xếp ra phía ngoài cửa. Sau đó hắn đi vào phòng bếp lấy toàn bộ dao thìa bát đũa... dọn ra cửa luôn. Đồ đạc trong phòng khách, cái nào có thể vứt thì hắn vứt sạch, những cái không vứt đi thì dọn ra để ở hành lang. Bàn trà? Dọn ra. Ghế sô pha? Dọn ra. Ghế? Cũng dọn ra nốt. Tất cả mọi thứ đều được hắn chuyển sạch ra ngoài.
Cuối cùng thì toàn bộ phòng khách đã sạch trơn.
Sạch đến mức nếu đem so với bọn trộm “giá đáo” thì còn đẳng cấp hơn đó nha.
Đêm nay Dương Húc Minh phải chiến đấu với trành quỷ, lại còn là “song quỷ hợp bích” nữa kìa. Trước khi vào phó bản, Dương Húc Minh phải bảo đảm “vườn không nhà trống”, không để lại bất cứ vật gì để Trành quỷ có thể lấy làm vũ khí. Hắn chỉ sợ đang mắt nhắm mắt mở lại bị Trành quỷ lấy đồ vật trong phòng làm vũ khí tương cho mấy nhát thì hỏng hết bánh kẹo. Đợi đến khi Dương Húc Minh rời khỏi dòng suy tưởng thì cũng đã mười giờ.
Chỉ còn hai giờ nữa là đến giờ vàng cmn rồi.
Hắn lấy máu hồi sáng cất trong tủ lạnh, sau đó tỉ mỉ tẩn mẩn bôi lên cành liễu, lọ mọ chẳng khác gì @HanaMon tô son đánh phấn. Cành liễu này vừa to vừa dài, dùng để thăm dò cũng tốt, để đuổi tà ma lại càng ổn. Dương Húc Minh rất nghiêm túc bôi máu mình lên cành liễu, vừa bôi vừa lẩm bẩm: “có cái chổi đánh phấn của @Liễu Liễu ở đây có phải tốt hông?”
Nhưng kể cả lề mề cẩn trọng đến thế thì thời gian cũng cách mười hai giờ còn xa. Dương Húc Minh nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại di động ra, ngồi ở góc tây nam phòng khách lướt web giết thời gian, tiện thể nhìn xem lũ bạn bè wechat đang trảm phong những gì.
Ai ngờ vừa mở wechat, một đống tin nhắn dồn dập bắn ra.
Đều là tin nhắn gửi ngày hôm qua.
Vì ngày hôm qua Dương Húc Minh không lên mạng nên không nhìn thấy những tin nhắn này.
"Em hăm phải tiểu tiên nữ": Woa, cmn chớ! mụi bít lần trước huynh gởi cái căn nhà màu đỏ kia là cái gì rồi nghen, đoá là một truyền thuyết linh dị ở Song Dát trấn ở thành phố Lục Bàn Thuỷ nà. Nghe ngừi ta nói ba năm trước ngừi nhà kia thần hông biết quỷ hông hay biến mất nghen, sau đó căn nhà đỏ này trở thành nhà ma đóa nghen.
"Em hăm phải tiểu tiên nữ": Mụi nghe nói sau nửa đêm, bên trong căn nhà đỏ sẽ có tiếng khóc của trẻ em đoá. Căn nhà này cũng kì ghê ta, bỏ hoang ba năm nhưng hổng có mèo chó hoang hay gián chuột gì dám đi vào đoá nghen.
"Em hăm phải tiểu tiên nữ": Chời ui nghe đồn trong phạm vi mười mét quanh ngôi nhà đỏ, đến con kiến cũng hỏng dám bén mảng luôngggg.
"Em hăm phải tiểu tiên nữ": Mụi còn nghe nói có ngừi thử làm thí nghiệm nè, đưa mấy con choá con mèo tới gần căn nhà đỏ lòm nè, tời ơi ta nói nghe, tụi choá mèo đó nó chạy mất hồn mất vía à nghen, tới nỗi mấy con kiến cũng đi vòng qua luôn đó, hỏng có dám tới gần đâu nghen.
Những tin tức này đều do một người gửi tới. Đó chính là cô nàng Dương Húc Minh gặp trong nhóm chat quen trước khi hắn đi phó bản ngôi nhà đỏ.
Đọc những tin tức cô nàng gửi tới, khoé miệng Dương Húc Minh nhăn lại.
Thiệt tình, nếu những tin tức này hắn đọc trước khi vào căn nhà đỏ thì nó còn có chút giá trị.
Bây giờ phó bản đã xoát xong mất tiêu rồi, chị em nhà lệ quỷ hắn đã siêu độ sắp lịch kiếp tới nơi rồi mới nhìn thấy những tin đồn thất thiệt dạng này, hắn chỉ cảm thấy khóc dở mếu dở.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Sao muội biết mấy truyền thuyết linh dị này hay vậy?
Rất nhanh đã thấy tin nhắn trả lời của đối phương
"Em hăm phải tiểu tiên nữ": mụi nằm vùng khắp chốn đoá! Huynh đệ à, huynh chưa đi ngắm gà khoả thân hả? Mụi nhắn cho huynh hỏng thấy trả lời, cứ tưởng huynh bị Lệ quỷ đòi mạng gồi chớ.
Dương Húc Minh: Ban ngày ban mặt sao mà có quỷ được? Mọi người đều học tập chín năm bắt buộc để vun đắp kế thừa chủ nghĩa xã hội, làm sao mà muội lại mê tín dị đoan vậy nè?
"Em hăm phải tiểu tiên nữ": Mấy cái truyền thuyết này đều có thật đó nhoa! Nhà mụi ở Lục Bàn Thuỷ nè, anh của mụi từng đến kiểm tra nghen. Anh của mụi kể, động vật loại gì nhìn thấy ngôi nhà đỏ cũng đều chạy trốn mất tăm, hỏng dám tiến vô.
Dương Húc Minh: Anh muội từng đến đó kiểm tra? Anh muội cũng rảnh háng gớm... Rồi anh muội có đi vào ngôi nhà đỏ hông?
"Em hăm phải tiểu tiên nữ": Vào chớ, nhưng đi vào ban ngày. Anh mụi bảo bên trong khủng khiếp lắm nhoa.