Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ngồi trong hành lang bệnh viện, Nhạc Chấn Đào và Dương Húc Minh trầm mặc hồi lâu, không nói năng gì.
Sau khi chân tướng sự việc sáng tỏ, tâm trạng bọn họ có chút nặng nề, xem ra... nếu không kịp phát hiện tình hình có điểm bất thường, cũng như không giải quyết tốt Lý Tử giả, như vậy đến đêm Nhạc Chấn Đào xuất hiện y theo lời hẹn, không nghi ngờ gì hắn sẽ phải đối diện với tình huống thập tử nhất sinh.
Nhạc Chấn Đào thở dài, phá vỡ không khí im lặng: "Xem ra anh đúng thật may mắn nhặt về một mạng, có điều... em đã không nhận được cảnh báo của anh, vậy làm thế nào mà em phát hiện ra Ứng Tư Tuyết là lệ quỷ phụ thân vậy?"
- "Anh vốn vẫn nghĩ rằng, em nhận được cảnh báo của anh nên mới để ý hành vi biểu hiện của nữ quỷ này, hoá ra là không phải?"
Tình huống rõ ràng là, phía bên kia Nhạc Chấn Đào vẫn đối thoại bình thường, song phương còn ước hẹn gặp mặt vào ban đêm, trong khi đó phía Dương Húc Minh điện thoại bị cắt nửa chừng không thể tái kết nối, Nhạc Chấn Đào không biết chuyện này nên sau khi kết thúc cuộc gọi, hắn vẫn sinh hoạt bình thường, chờ đến buổi tối sẽ tiến về khách sạn gặp mặt "Dương Húc Minh".
Thẳng đến khi Dương Húc Minh chạy loạn khắp nơi, ném tiền cầu cứu lung tung trong khách sạn, may mắn cũng có người dựa theo số điện thoại ghi trên tiền giấy, liên lạc thầy Nhạc giúp hắn. Lúc này Nhạc Chấn Đào mới ý thức được sự việc không ổn, vội vã chạy tới khách sạn cứu viện.
Kết quả, vừa mới đến nơi, gặp ngay lúc nữ quỷ chuẩn bị ra đòn sát thủ với Dương Húc Minh, Nhạc Chấn Đào kịp thời ra tay cứu đồng đội một mạng.
Kế tiếp, Dương Húc Minh kể nốt phần còn lại câu chuyện, toàn bộ chi tiết quá trình tiếp xúc giữa hắn và nữ quỷ trong ngày hôm nay. Nghe xong, Nhạc Chấn Đào khẽ nhíu mày.
- "Nữ quỷ kia đã sớm chiếm lấy thân xác Ứng Tư Tuyết, hai bên tiếp xúc với nhau thời gian không ngắn, thậm chí nó còn chi phối, kiểm soát ký ức của em, cơ hội ra tay có rất nhiều, vì sao vẫn chần chừ không hạ thủ?"
- "Chẳng lẽ Lý Tử giả này... ngoại trừ khát vọng cầu sinh mãnh liệt, nó còn mong muốn chiếm hữu cả em?" Nhạc Chấn Đào đưa ra phán đoán: "Dù sao thì nó cũng là một bộ phận của linh hồn Lý Tử phân liệt ra, có chứa dục vọng này cũng không có gì khó hiểu. Nếu đổi lại đối tượng là anh, có lẽ lần đầu tiên bị nó khống chế chắc chắn sẽ phải chết."
Dương Húc Minh cười khổ nói: "Xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, chúng ta thật sự là thắng hiểm, quá may mắn."
Hắn nói tiếp: "Nhưng là... cẩn thận nhớ lại hành vi của Lý Tử phân thân, sau mỗi lần cô ấy biến đổi ký ức của em, dường như lập tức rời khỏi, mà em thì chìm vào trạng thái hôn mê."
- "Thế nhưng sau đó thông qua hệ thống camera quan sát của khách sạn, thời điểm em hôn mê, nữ quỷ này đều tiến vào trong phòng em, ở lại trong đó rất lâu không biết là có mục đích gì?" Dương Húc Minh lấy chiếc giày thêu từ trong ngực ra, nói: "Giày thêu trốn thoát, không bị phân thân Lý Tử tìm ra, những vật dụng khác trong phòng cũng vậy, hoàn toàn bình thường không có gì xáo trộn."
- "Không có khả năng ngần ấy thời gian nữ quỷ này đều chơi trò trốn tìm với giày thêu." Dương Húc Minh hồi tưởng lại, rất hiển nhiên Lý Tử giả rõ ràng không thích tất cả các lệ quỷ khác thân cận hắn, thậm chí là có thái độ thù địch với đối phương, tâm lý ghen tuông này... tựa hồ cũng là kế thừa từ chủ thể mà ra.
Nhạc Chấn Đào im lặng lắng nghe, suy nghĩ một chút, lệ quỷ áo trắng, ôm trong ngực cuốn nhật ký tên Tiểu Tư, đã để lại cho họ Nhạc ấn tượng cực kỳ sâu sắc, bên cạnh đó chiếc giày thêu đỏ này, sức mạnh cũng không kém, vị Dương huynh đệ này, thể chất thu hút lệ quỷ thật không đùa được.
- "Hẳn là... giày thêu và nhật ký những vật này, vì tính chất đặc thù khiến chúng rất khó bị phá huỷ? Cho nên Lý Tử giả kia mới tốn nhiều thời gian công sức ở trong phòng của em, tìm cách hủy diệt chúng nhưng vẫn thất bại?" Nhạc Chấn Đào đặt ra giả thiết nói.
Dương Húc Minh nhìn chiếc giày thêu trong tay, lại nghĩ đến cuốn nhật ký Tiểu Tư trong balo, hắn cười khổ lắc đầu.
- "Coi như giả thiết này đúng, chúng ta cũng không cách nào kiểm tra chân tướng, giày thêu không thể thông tri, mà Tiểu Tư thì... từ sau chuyến đi Bành Trạch, thái độ cô ấy đã trở nên khó đoán, hoàn toàn bất hợp tác, mà vừa rồi cô ấy còn bị phân thân của Lý Tử đánh tơi bời một trận, Tiểu Tư càng không có khả năng hiện thân thông báo cái gì."
Nhạc Chấn Đào nhớ đến tình huống lúc đó, hắn cũng đồng tình với nhận định của Dương Húc Minh.
Nghĩ ngợi một lát, hắn thở dài, vỗ vỗ bả vai Dương Húc Minh cảm thán: "Dương huynh đệ, số chú em đào hoa cũng thật là khổ nha."
Nói xong Nhạc Chấn Đào đứng lên "Dù sao thì Ứng tiểu thư hiện tại tạm thời an toàn, trong lúc chờ đợi cô ấy hồi phục, anh tranh thủ ghé lại Bành Trạch một chuyến."
- "Không phải chúng ta đã nhận định, có một bộ phận thi thể của Lý Tử được chôn phụ cận nhà cô ấy hay sao? Đây là điều kiện cần thiết để phát động bí thuật điều khiển xác chết đúng không?"
- "Tuy rằng không chắc chắn, hiện tại đến đó còn kịp thu hồi thứ này hay không, nhưng cũng nên thử qua một lần, vạn nhất những kẻ nuôi quỷ còn lại vẫn chưa đến thu nhặt hiện trường, vậy xem như chúng ta may mắn."
Dương Húc Minh vội vàng đứng lên theo, "Em đi cùng anh, chẳng may gặp phải đối phương, chúng ta cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, vẫn tốt hơn chỉ có một người chiến đấu."
Nhạc Chấn Đào nhún nhún vai: "Ý kiến không tồi, nhưng là cả hai chúng ta đều đi, vậy ai ở lại trông nom đại tiểu thư?"
Hai người bất giác cùng nhìn về phía giường bệnh, Ứng Tư Tuyết vẫn đang sốt cao hôn mê nằm ở đó.
Nhạc Chấn Đào cười nói: "Yên tâm đi, anh sẽ hành động cẩn thận, nếu thật gặp phải người nuôi quỷ, vậy sẽ xem xét tình hình tuyệt không lỗ mãng."
- "Lại nói, cũng đã qua cả ngày, bọn người nuôi quỷ nếu muốn thu về phần thân xác này, hẳn cũng đã sớm hành động, không có khả năng chờ cho đến tận bây giờ."
- "Lần này anh đi cũng chỉ là ôm tâm lý cầu may một chuyến, đoán chừng là tốn công vô ích, nhưng không kiểm tra một lần thì chúng ta cũng không yên lòng."
- "So về mức độ nguy hiểm, Ứng tiểu thư mới là đối tượng cần em ở lại chú ý bảo vệ, vạn nhất bọn người nuôi quỷ nắm được tin tức gì đó, tìm đến đây giết người diệt khẩu, em lại không có ở đây bảo vệ cô ấy, đoán chừng cả đời sẽ vô cùng ân hận." Nhạc Chấn Đào vỗ vai Dương Húc Minh, mỉm cười ý nhị nói "Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, nên cố gắng trân trọng người còn sống sót bên cạnh mình nha."
Dương Húc Minh im lặng nhìn thầy Nhạc, không biết nên nói cái gì cho phải, Nhạc Chấn Đào chỉ cười cười rời đi.
Có thể thấy được, tâm tình hiện tại của hắn rất tốt.
Kể từ sau khi vợ con gặp nạn chết thảm, nhận một cú sốc tinh thần quá lớn, tâm tình Nhạc Chấn Đào suốt thời gian dài vẫn luôn luôn nặng nề u ám. Chỉ đến khi gặp gỡ Dương Ứng hai người, nhận định bằng hữu cùng sẻ chia hoạn nạn với nhau, tâm tình của hắn tựa hồ trở nên sáng sủa hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại cũng rất hiếm khi thấy lại nét mặt nặng nề như lúc trước. Có nhiều khi, hắn cười đến ấm lòng.
Đưa mắt dõi theo bóng lưng Nhạc Chấn Đào, Dương Húc Minh yên lặng nhìn, thầy Nhạc này.... dường như đang hiểu lầm cái gì đó, nhưng không quan trọng, hắn nhìn ra được vị này thật sự là một người tốt.
Nếu như không gặp phải bọn người nuôi quỷ, cả gia đình người này nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.
Nhưng thực tế...
Nghĩ đến đây, Dương Húc Minh hai nắm tay siết chặt lại.
Có thể nói, ở phương diện này, hắn và Nhạc Chấn Đào đều là người trong cuộc hiểu rõ tâm sự của đối phương. Hai cái gia đình hứa hẹn tương lai tràn đầy hạnh phúc. Chỉ vì tham vọng tàn ác của tổ chức người nuôi quỷ mà chôn vùi tất cả. Lý Tử và hắn âm dương cách biệt, Nhạc Chấn Đào cùng vợ con cũng sinh tử biệt ly.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Dương Húc Minh lại cảm thấy khó kềm nén sự phẫn nộ dâng lên trong lòng.
Bọn nuôi quỷ hám lợi đen lòng độc ác này, tuyệt đối không thể để cho chúng tự do nhởn nhơ làm ác. Hiện tại đối phương chỉ còn lại hai kẻ nuôi quỷ Nha Bà và Quỷ Diện. Dương Húc Minh quyết tâm phải khiến cho bọn chúng cảm nhận được cái gì là muốn chết cũng không dễ dàng, nợ máu nhất định phải trả bằng máu!