Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lời nói của Ứng Tư Tuyết hoàn toàn đúng với sự thật. Cho tới bây giờ, bọn họ đã gặp phải hai con lệ quỷ là động vật, chúng đều cực kì đáng sợ nhưng trí tuệ không cao lắm.
Ban đầu con mèo đen dây dưa với Ứng Tư Tuyết có thể dựa vào tấm gương cắt yết hầu người khác ở khoảng cách xa, hoặc trực tiếp dựa vào ánh mắt nhìn chăm chú mục tiêu rồi cắt yết hầu. Mà trong lúc nó phát động năng lực, người bị nó tấn công cả người sẽ cứng đờ, chỉ có thể đứng im tại chỗ chờ nó cắt yết hầu.
Coi như hiện tại để Dương Húc Minh chiến đấu tay đôi với con mèo kia, nếu không có Lý Tử hỗ trợ, tỷ lệ thắng của Dương Húc Minh cơ hồ gần như bằng không.
Con lệ quỷ động vật thứ hai bọn họ gặp chính là con mèo đen mắt đỏ bên cạnh mẹ của Dương Húc Minh, nó còn khủng bố hơn nhiều. Ngay cả Lý Tử cũng xém nữa bị lật thuyền trong mương, năng lực của nó phát động vô thanh vô tức, không cách nào phòng bị, trừ phi sớm biết, nếu không thì hầu như là chết chắc.
Qua đó có thể thấy được động vật biến thành lệ quỷ kinh khủng cỡ nào. Nhưng chúng nó lại có một điểm yếu, Dương Húc Minh nói:
- “Điểm yếu của chúng nó chính là trí tuệ không đủ. Đa số lệ quỷ đều là do chết oan, bị oán hận dày vò, chúng tồn tại dựa vào chấp niệm nào đó, bởi vậy tâm trí của bọn chúng thường bất ổn, gần như bị điên, trí thông minh cũng kém rất nhiều so với người sống.
Ngay cả người biến thành lệ quỷ trí thông minh cũng cực kì thấp, huống chi là động vật. Chúng nó sau khi chết trí tuệ hầu như bằng không, chỉ hành động theo bản năng và oán hận khi chết. Một khi tìm được sơ hở trong năng lực của bọn chúng, bọn chúng sẽ bị tiêu diệt một cách đơn giản mà không thể nào chống cự được.”
Đây là phán đoán của Dương Húc Minh, đồng thời đó cũng là thiếu hụt lớn nhất của lệ quỷ động vật. Ứng Tư Tuyết nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Chiếc ô tô tiếp tục đi về phía trước, tốc độ xe không nhanh do Ứng Tư Tuyết đề phòng khả năng xuất hiện nguy hiểm nào đó. Nhưng trên đường cao tốc, tất cả đều bình thường.
Con lệ quỷ kia ngoài việc cứ cách mười lăm phút lại xuất hiện một lần thì cũng không có hành động nào khác. Mặt đất không bị sụp đổ, con đường không bị thay đổi, cũng không có mưa giông gió lốc gì cả, tất cả đều như thường.
Trên bản đồ chỉ dẫn, bọn họ đã bắt đầu đi vào phạm vi dãy núi Lư Sơn. Dương Húc Minh nhìn sơ qua đã thấy bóng dáng ngọn núi đen nhánh khổng lồ trong bóng tối. Trông nó giống như con quái thú khổng lồ giữa rừng rậm heo hút, đang há mồm đợi những hành khách đường xa đi vào rồi nuốt chửng, khung cảnh rùng rợn khiến người khác rụng tim.
Mà thời gian, lại trôi qua mười lăm phút. Trong bóng tối, một bóng trắng quỷ dị lóe lên rồi biến mất trên con đường phía trước. Không nhanh hơn một phút, cũng chẳng chậm hơn một phút, vừa vặn chính xác mười lăm phút, đúng giờ như chuông báo tang vậy.
Ứng Tư Tuyết nhìn thoáng qua bóng trắng vừa biến mất, cô nuốt một ngụm nước bọt nói:
- “Đúng thật là một con chó!”
Lần này, bóng trắng kia đã cách bọn họ rất gần, nó là một con chó gầy gò đến mức chỉ có da bọc xương, hai hàng xương sườn của nó lộ ra như hai hàng dao găm nhọn hoắt. Bộ dáng gầy gò của nó khiến người ta liên tưởng đến những con chó chết đói trong những bộ phim động vật hoang dã.
Dương Húc Minh có chút hãi hùng khiếp vía:
- “Nếu nó bị đói mà chết, vậy trước khi chết, khẳng định nó đã chịu cảm giác đau đớn, bao tử quằn quại giằng xé, cơn đói hành hạ… Một con chó tươi sống chết đói như vậy, khẳng định oán khí của nó cực kì lớn.”
Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm vào phía trước nói:
- “Dựa vào khoảng cách, lần sau con chó này xuất hiện, có lẽ chính là thời điểm nó tập kích chúng ta.”
Ứng Tư Tuyết hít một hơi thật sâu, lái xe đến chỗ đường rộng hơn. Thật may mắn, ở chỗ này có một khúc đường được mở rộng, Ứng Tư Tuyết trực tiếp dừng xe lại. Nếu trong lúc ô tô đang chạy nhanh mà bị tập kích thì độ nguy hiểm cũng quá cao nên Ứng Tư Tuyết quyết định dừng xe.
Bọn họ đẩy cửa xe ra, cùng nhau bước xuống xe. Cuối tháng tám, gió mùa hè nóng bức thổi tới, khiến hai người thở dốc.
Dương Húc Minh vẫn ổn, vì hắn cũng lớn lên ở quê từ nhỏ nên đã quen thuộc với khí hậu mùa hè nóng bức ở quê rồi. Nhưng Ứng Tư Tuyết dù sao cũng là đại tiểu thư, nên trông cô có vẻ mệt mỏi. Cô đờ đẫn đứng trên con đường rộng nói:
- “Đã khuya như vậy rồi mà sao trời nóng quá vậy, không phải người ta nói Lư Sơn là thánh địa nghỉ mát ư?”
Dương Húc Minh liếc cô một chút, sau đó nói:
- “Thánh địa nghỉ mát là người ta nói trên núi, còn em đang ở dưới chân núi, nếu mà trời mát thì đó mới là điều bất bình thường. Huống chi chúng ta còn chưa tiến vào sâu….Hả?”
Dương Húc Minh chưa nói xong câu, bỗng nhiên hắn cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hắn nhìn thấy một bóng trắng bệch quỷ dị xuất hiện phía bên trên trần xe Maserati, đó là một con chó gầy gò màu trắng đang nằm sấp, nó đang dùng ánh mắt vô cùng oán độc căm hận nhìn chằm chằm bọn họ.
Ngọn lửa đỏ nháy mắt thiêu đốt khắp người Dương Húc Minh, hắn khiếp sợ nhìn con chó trước mặt, cảm thấy khó tin nói:
- “Mười lăm phút chẳng lẽ đã qua rồi? Nhưng theo như giác quan của hắn, lần gần nhất con chó xuất hiện chỉ vừa trôi qua mấy phút thôi mà.”
Ứng Tư Tuyết đồng dạng nhìn thấy con chó trắng phía trên trần xe, sắc mặt cô cũng khó coi vô cùng.
- “Còn chưa tới mười lăm phút….Thời gian vẫn còn sớm, nhưng con chó này đã xuất hiện.”
Ứng Tư Tuyết hít một hơi thật sâu, cô âm thầm hô lên:
- “Hư giả thế giới!”
Một bóng trắng bỗng nhiên xông ra ngoài, quỷ ảnh giống hệt cô từ phía sau lưng lao tới chỗ con chó trắng phía trước. Tốc độ của quỷ ảnh cực kì nhanh, trong mấy giây đã vọt tới bên cạnh xe, sau đó nó đưa tay chụp vào con chó trên trần xe.
Nhưng chuyện không ngờ tới đã xảy ra, khi “hư giả thế giới” tới gần con chó trắng, trong nháy mắt nó đã lui lại, trực tiếp biến mất trong bóng đêm, trước tầm mắt của Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết.
Tốc độ của con chó trắng kia vậy mà lại nhanh hơn “hư giả thế giới”?
Ứng Tư Tuyết cuống quít lùi lại, cô khẩn trương đứng tựa lưng vào Dương Húc Minh trên con đường rộng, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
- “Chẳng lẽ vừa rồi, nó đã tới gần chúng ta rồi ư? Dương đại sư, anh thấy thế nào?” Ứng Tư Tuyết vô cùng khẩn trương nói.
Dương Húc Minh cũng dựa lưng vào người Ứng Tư Tuyết. Hai người chia nhau cảnh giác mỗi người một hướng. Bóng tối bao trùm bọn họ, thời tiết nóng bức như cái lò nung, khiến cho mồ hôi nhanh chóng tuôn ra ướt đẫm áo họ. Dương Húc Minh nói nhỏ:
- “Tình huống có chút không ổn…Tốc độ của con chó này so với “hư giả thế giới” còn nhanh hơn, nó chỉ cần dựa vào tốc độ di chuyển tập kích chúng ta, dù không phát động năng lực cũng khiến chúng ta trở tay không kịp rồi.”
Dương Húc Minh cúi đầu nhìn cây nến đỏ trong tay, phát hiện cây nến cũng không bùng cháy. Hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
- “Hiện tại, điều duy nhất chúng ta có thể khẳng định là con chó kia cũng không tới gần chúng ta. Nếu như nó tới gần, nến đỏ sẽ tự động thiêu đốt….”
Dương Húc Minh còn chưa nói hết lời, ngọn lửa trong tay hắn lắc lư một chút, sau đó bùng cháy. Ngọn lửa màu vàng nhạt, phản chiếu khuôn mặt căng thẳng của Dương Húc Minh.
- “Con m** nó…Đây chẳng phải là miệng quạ đen sao?” Dương Húc Minh mặt xạm lại.