Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Sau khi rời khỏi phòng ăn, Dương Húc Minh trở lại gian phòng của mình, lủi thủi nằm trong phòng. Hắn cảm giác mình càng ngày càng giống heo, mỗi ngày chỉ ăn rồi lại ngủ, ngủ xong lại ăn. Hành động như vậy cứ lặp đi lặp lại khiến hắn phát chán, giờ đây hắn thực sự rất thèm chơi game.
Dương Húc Minh đứng trên ban công, vươn vai, sau đó hắn nhìn về dòng sông Trường Giang trước mặt. Trong đêm tối, tiếng nước chảy ào ào sôi sục bên tai, nghe giống như những cơn gió đang rít gào. Chẳng biết tại sao Dương Húc Minh thấy những cảnh như vậy rất quen thuộc, hắn cảm giác mình đã trải qua rồi, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, hắn không có ấn tượng nào cả.
Hai bên bờ sông Trường Giang, ở giữa màn đêm trong thành thị, ánh đèn lấm ta lấm tấm, nhìn vào khiến người ta có cảm giác lung linh huyền ảo.
Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn cảnh tượng như vậy, bỗng nhiên hắn thất thần. Bên tai của hắn dường như có tiếng cười nhẹ. Sau đó, những cơn gió đang gào rít trở nên lạnh lẽo dị thường, cảm giác âm hàn đầy tà khí lượn lờ quanh người Dương Húc Minh.
Hắn kinh sợ, cố gắng ổn định lại tinh thần của mình, nhưng hắn chợt phát hiện bên cạnh mình chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người, khuôn mặt quen thuộc, tràn ngập tà khí, lại còn mang theo cảm giác uy hiếp trí mạng khiến người khác rùng mình.
Bóng người bên cạnh Dương Húc Minh khiến hắn cảm thấy cô ta giống như một con nhện độc khổng lồ chứ không phải một cô gái yếu đuối. Càng như vậy hắn càng cảm thấy e sợ phát ra từ tận sâu trong linh hồn của mình.
…
Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, cả người nổi da gà, hắn hỏi:
- “Sao cô lại ra đây được?”
Từ Huyên chẳng phải đang ở trong thế giới huyết hà sao? Vì cớ gì lại xuất hiện ở bên ngoài? Dù lần trước cô ta đã xuất hiện ở Vương Quan Doanh, nhưng đó là nhờ cha mình mở một con đường thông tới cửa thế giới huyết hà. Hiện tại, Dương Húc Minh đâu có làm gì mà sao cô ta cũng ra được? Dương Húc Minh mặt lộ vẻ khó hiể.
Không gian ban công mặc dù lớn, nhưng Dương Húc Minh cũng không trốn tránh được. Hắn dựa lưng vào tường, hắn ước giá như mình có khả năng xuyên tường, hắn sẽ trực tiếp chạy sang phòng sát bên.
Mà trong gió đêm, cô gái kia vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, ngoái đầu lại nhìn hắn một chút, cười trêu chọc.
- “Anh nhìn thấy em lại sợ hãi như vậy sao? Anh Minh, bộ dạng này của anh khiến em đau lòng lắm anh biết không?
Khó khăn lắm em mới có cơ hội đi ra gặp anh một lần, anh lại nỡ đối xử với em như vậy, khiến lòng em đau như cắt!”
Dương Húc Minh nuốt một ngụm nước bọt, hắn lén liếc nhìn trong phòng. Sát phụ kiếm vẫn lẳng lặng đặt trên chiếc tủ ở đầu giường, tính ra cách chỗ này khoảng tám mét. Nếu như hắn có thể vượt qua khoảng cách đó trong hai giây thì may ra.
Trên ban công, tiếng cười nhẹ của cô gái lại vang lên.
- “Anh Minh, đừng nhìn nữa, anh không có cơ hội đâu.”
Sau đó cô gái lại nhìn về phía dòng sông Trường Giang xa xa, cô nói:
- “Anh không có cơ hội lấy thanh kiếm kia đâu, mà cho dù anh có lấy được nó, cũng không tạo thành uy hiếp gì với em được. Anh bây giờ quá yếu ớt, yếu đến mức em chỉ cần tiện tay bóp nhẹ một cái anh cũng chết rồi.”
Hai tay cô chống cằm, tựa vào lan can ban công. Hai mắt của cô nhìn dòng người đang tới lui trên đường phố, không quay đầu nhìn Dương Húc Minh nữa. Nhưng Dương Húc Minh đang nép mình vào góc tường cũng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.
Hắn tựa lưng vào tường, cả người căng lên, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào. Coi như nữ quỷ Bỉ Ngạn Hoa này tự tuyên bố mình cường đại, nhưng Dương Húc Minh cũng không thể cứ như thế ngồi chờ chết được.
Bất quá nhìn tình huống trước mắt, cô ta lần này tới dường như không phải để giết mình, có lẽ vẫn có thể nói chuyện được. Dương Húc Minh cẩn thận nhìn chằm chằm đối phương, hỏi:
- “Sao cô lại ra đây được? Không phải lệ quỷ rơi vào trong huyết hà sẽ không thể thoát ra được sao?”
Khóe miệng cô gái vẫn mỉm cười, trông ngọt ngào đáng yêu vô cùng. Cô nhìn về phía ánh đèn phố lung linh, không quay đầu lại, nói:
- “Bởi vì anh sắp chết đó anh Minh, khi người ta sắp chết, sẽ thấy được em. Chuyện này, hẳn là anh đã từng trải nghiệm rồi…Lúc anh nhận được năng lực….”
Nét mặt cô gái không thay đổi, nhưng con mắt bên trong chuyển động liên tục, hai tròng mắt màu đen liếc Dương Húc Minh, vừa cười vừa nói.
- “Chẳng lẽ anh nghĩ rằng đó là chuyện ngoài ý muốn? Thế giới huyết hà không phải ai cũng vào được đâu.”
Lông mày Dương Húc Minh nhíu chặt lại:
- “Ý của cô là… Lần trước lúc thực hiện nghi thức hồn tiền hiển thánh, quá trình có chút không đúng sao? Những người dẫn đường khác không giống như tôi?”
Miệng cô gái khẽ cười duyên, cô ta lắc đầu, bộ dạng rất vui vẻ.
- “Trời ơi, anh Minh thật ngây thơ…hi hi... Anh tưởng rằng người dẫn đường có thể đi vào thế giới huyết hà kia sao? Suy nghĩ của anh thật dễ thương quá đi mất!
Thật ra người dẫn đường dùng nghi thức hồn tiền hiển thánh cũng sẽ không nhìn thấy huyết hà, càng không thể đi vào nơi đó.
Anh căn bản cũng không hoàn thành nghi thức kia, cho nên anh không có tư cách trở thành người dẫn đường.
Anh có thể đi vào huyết hà bởi vì có em ở đó. Vì có em nên anh mới có thể nhìn thấy cảnh hoa Bỉ Ngạn nở rộ. Cũng nhờ có em ở đó, anh mới thấy được cảnh tượng khủng bố mà những người chết mới có tư cách nhìn.
Tất cả đều là nhờ có em.”
Cô gái cười đến mức muốn quặn cả bụng, cô ta tiếp tục nói:
- “Hóa ra anh Minh suy nghĩ cả nửa ngày trời mà vẫn mơ mơ màng màng, không biết chút gì hết sao?
Anh thực sự quá đáng thương, bị quyển sách nát kia lừa bịp. Dáng vẻ đáng yêu ngốc nghếch của anh Minh lúc này thật sự đáng yêu quá đi…Đáng yêu đến mức khiến người ta nhịn không được, chỉ muốn cắn một miếng.”
Cô ta xoay người, liếm liếm bờ môi, chậm rãi lại gần Dương Húc Minh.
- “Anh Minh… Chỉ cắn anh một miếng thôi… chắc hẳn không có vấn đề gì chứ?”
Âm lãnh hàn ý, đột nhiên lượn lờ khắp ban công. Cái bóng dưới chân Dương Húc Minh bỗng nhiên kéo dài ra ngoài, giống như mộ thanh kiếm sắc nhịn, chĩa thẳng về hướng cô gái đang đến gần, sau đó dừng lại cách người cô gái vài centimet.
Không khí giống như đông kết. Vẻ tươi cười trên mặt cô gái dần dần biến mất. Cô ta cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân, sau đó cười nhạt một tiếng, cả người trở nên lạnh lùng,
- “Chỉ bằng cưng bây giờ cũng muốn ngăn chị sao? Cưng đã trở nên thê thảm như vậy, phải dựa vào anh Minh mới có thể giữ lại chút hơi tàn không tiêu tán, đã chật vật lắm rồi, thân mình còn lo chưa xong mà dám cản chị hả?
Cưng không phải là ác quỷ khủng bố có thể xé mở huyết hà chui ra nữa, bây giờ, cưng chẳng khác nào con gà con, chỉ cần chị bóp nhẹ một chút, là cưng chỉ có con đường chết.”
Cô gái khinh thường cười lạnh. Cô không thèm nhìn cái bóng dưới chân nữa, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Nhưng ngay khi cô vừa đặt chân bước tiếp, một cỗ gió lạnh âm hàn từ trong nhà thổi tới. Một bóng người trắng bệch, vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng ngủ.
Một cô gái mặc váy dài trắng tinh bay phấp phới trong gió đêm im ắng, tay ôm quyển nhật kí có bìa đỏ như máu tươi, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Bầu không khí trên ban công lại ngưng đọng một lần nữa.
Nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn nghiêng đầu, dùng góc nghiêng mà người bình thường tuyệt đối không thể nào làm được, nhìn chăm chú bóng quỷ trắng bệch trong phòng. Trong miệng nữ quỷ phát ra tiếng cười đùa cợt.
- “Muốn ỷ đông hiếp yếu à?”