Mục lục
Trọng Sinh Vi Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa dịp tết này cơ quan Phạm Ngọc Hoa cho tất cả nhân viên nghỉ đến 15/1 âm, hai người Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa làm bạn với nhau lâu như vậy rốt cuộc có thời gian ở lâu bên nhau. Bọn họ ước gì thời gian trôi qua thật chậm.

Cuộc sống vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã là 15/1 – ngày tết nguyên tiêu.

Trời vừa mới sẩm tối, Hứa Lập đã dắt tay Phạm Ngọc Hoa đi trên con phố chính của thị xã Tùng Giang. Lúc này trên đường có khá đông người qua lại, có người ăn cơm tối xong ra ngoài xem đèn lồng, xem bắn pháo hoa… Những chiếc đèn lồng sặc sỡ sắc mầu với đủ hình dạng bắt mắt như đang so với nhau xem ai là đẹp nhất, xem ai hấp dẫn được nhiều người chú ý nhất.

Tết nguyên tiêu không chỉ là ngày lễ tết đầu tiên trong năm âm lịch Trung Quốc, càng là một lễ lãng mạn nhất trong truyền thống Trung Quốc. Bởi vì vào thời phong kiến khi tết Nguyên tiêu tới là các đôi trai gái chưa lập gia đình được cung cấp một cơ hội làm quen với nhau. Ở xã hội phong kiến các cô gái trẻ tuổi không được tự do ra ngoài, nhưng tới ngày tết nguyên tiêu là bọn họ có thể kết bạn ra ngoài chơi, tết nguyên tiêu vừa đi ngắm đèn lồng, vừa có thể đi giao lưu, các đôi trai gái chưa lập gia đình vừa đi ngắm đèn vừa có thể thuận tiện tìm đối tượng cho mình.

Bây giờ mặc dù không phải xã hội phong kiến chẳng qua tết nguyên tiêu vẫn là một thời cơ tốt nhất cung cấp cho các đôi nam nữ thanh niên. Trên đường các đôi yêu nhau đều nắm tay vừa đi vừa ngắm cảnh và cảm nhận sự ngọt ngào của tình yêu.

Phạm Ngọc Hoa và Hứa Lập đi một đoạn dài nên hơi mệt, bọn họ tìm một gốc cây bên bờ đê rồi ngồi xuống. Mặt trăng hôm nay rất sáng, xuyên qua những đám mây chiếu xuống mặt đất. Hai người Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập ngồi đó vừa ngắm cảnh vừa nhìn dòng người qua lại, bọn họ ôm nhau không nói một câu nhưng vẫn có thể cảm nhận tình cảm đối phương dành cho mình.

Lát sau bờ sông phía sau hai người đột nhiên lóe lên một điểm sáng, hơn nữa điểm sáng càng lúc càng nhiều, rất nhanh nó chiếu sáng hai bên bờ sông Tùng Hoa.

Phạm Ngọc Hoa cầm tay Hứa Lập, cô có chút kích động nói:

- Đây là lúc thả đèn lồng trên sông, đẹp quá.

Thời xã hội nguyên thủy nhân loại biết rất ít về tự nhiên nên cho rằng lửa là khởi nguồn của vạn vật, trở thành vật thờ cúng và là tượng trưng cho may mắn, ấm áp, là thần linh giúp nhân loại chiến thắng cái giá rét, đói khát…. Càng về sau khi văn minh nhân loại phát triển, lửa cũng được tận dụng nhiều hơn như làm vật xua đuổi thú dữ vào ban đêm, làm ra nến thắp cúng thần linh….Theo thời gian dần trôi qua trong văn hóa Trung Quốc hình thành phong tục thả đèn lồng trôi sông để cúng thân nhân. Mà ở Tùng Giang truyền thống thả đèn lồng càng là tỏ vẻ vui mừng và sung sướng nhiều hơn là mê tín.

Mà Tùng Giang cũng có điểm khác so với các địa phương khác là thời điểm thả đèn lồng lại nhằm đúng tết nguyên tiêu. Đây cũng là do hoàn cảnh địa lý đặc biệt của Tùng Giang, nó có một đoạn mặt sông dài không đóng băng. Vào lúc lạnh nhất của mùa đông, hai bên bờ sông giăng đầy tuyết trắng, các gốc cây hai bên bờ như bức băng điêu, giữa dòng sông lại thả đèn lồng với đủ loại màu sắc, cảnh sắc tráng lệ này đúng là không ở đâu ngoài Tùng Giang có được.

Nhìn Phạm Ngọc Hoa đang rất cao hứng, Hứa Lập nắm tay Phạm Ngọc Hoa chạy dọc theo bậc thang trên đê xuống bờ sông. Lúc này hai bên bờ sông Tùng Giang đã chặt ních người chuẩn bị thả đèn lồng, trong tay bọn họ cầm đủ các loại đèn lồng. Có đèn trí tuệ, đèn bình an, đèn trường thọ, đèn tình nhân … chỉ cần là thứ cảm xúc con người nghĩ ra được là sẽ có loại đèn đó xuất hiện ở đây.

Hứa Lập dắt Phạm Ngọc Hoa xuyên qua đám đông. Phạm Ngọc Hoa không biết Hứa Lập rốt cuộc muốn làm gì, chỉ có thể đi sát theo hắn. Chạy dọc bờ sông khoảng trăm mét, Hứa Lập mới dừng lại. Phạm Ngọc Hoa đưa mắt nhìn rồi hơi khẽ nhắm mắt lại. Cô chỉ thấy Hứa Lập đang đứng trước một đèn lồng có đường kính khoảng một mét.

Chiếc đèn lồng này mặc dù còn chưa đốt nhưng qua ánh trăng chiếu xuống làm đèn lồng tỏa ra ánh sáng đủ để hấp dẫn Phạm Ngọc Hoa. Chiếc đèn lồng này rõ ràng là đèn tình nhân, chín cánh hoa phía dưới màu hồng tạo thành đế, bên trên là một đôi nam nữ hoạt hình đang nắm chặt tay nhau, trước bọn họ là một trái tim lớn làm bằng nến.

Nhìn Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng này, một người phụ nữ đứng tuổi ở bên đi tới cười nói:

- Hai em rất đẹp đôi, chiếc đèn lồng này đúng là làm riêng cho hai em. Cậu thanh niên, chiếc đèn lồng này tặng cho cậu, hy vọng hai người hạnh phúc cả đời, sống tới đầu bạc răng long.

Hứa Lập nghe xong thoáng giật mình. Hắn từ xa thấy chiếc đèn lồng này rất đẹp nên mới đi tới gần xem. Hơn nữa Phạm Ngọc Hoa thích ngắm đèn lồng như vậy, hắn cũng định mua chiếc đèn lồng này rồi lát cùng Phạm Ngọc Hoa thắp và thả xuống sông. Ai ngờ hắn chưa biết nói như thế nào, càng không biết nên đưa người ta bao tiền thì người phụ nữ này lại định tặng mình.

- Không, không được, chị, bọn em sao có thể không biết xấu hổ nhận được. Không nói là công của chị, ngay cả tài liệu làm chiếc đèn lồng này cũng không rẻ, bọn em sao có thể lấy không của chị?

Phạm Ngọc Hoa mặc dù thích nhưng cũng không tiện cứ thế nhận.

- Đúng đấy ạ, chị, chiếc đèn lồng đẹp như vậy bọn em sao có thể nhận không được.

Hứa Lập móc ví lấy mấy tờ 100 tệ đưa tới.

- Chị xem từng này tiền có đủ trả tiền tài liệu làm đèn lồng không?

Người phụ nữ kia thấy Hứa Lập lấy tiền ra không ngờ lại mất hứng.

- Hai người đây là xem thường tôi. Các người xem …

Vừa nói ả vừa chỉ tay vào mấy chiếc đèn lồng xung quanh.

- Đây đều là đèn lồng do tự tay tôi làm, hơn nữa đều là tôi tặng bọn họ, hai người nói tôi sẽ cần tiền của các người ư?

Hứa Lập nghe vậy không khỏi thầm nghĩ cũng may mình chưa nói trả tiền công, chỉ nói trả tiền vật liệu đã làm bà chị này mất hứng rồi. Hứa Lập đành phải cất tiền về rồi nhận lấy chiếc đèn lồng tình nhân này.

- Chị, em không nói chuyện tiền nữa. Cảm ơn chị, em chúc chị sau này mọi việc đều thuận buồm xuôi gió.

Người phụ nữ kia mỉm cười gật đầu sau đó đưa một tấm thiếp màu hồng tới.

- Hai người viết tên của mình vào đây rồi đặt lên đèn lồng, như vậy có thể phù hộ hai người cả đời yêu thương nhau.

Chương 171: Bầu trời đêm

Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa nhìn nhau cười, nhận bưu thiếp, sau khi viết xong Phạm Ngọc Hoa tự đem thiếp của hai người dán bên cạnh nhau. Hứa Lập cầm theo chiếc đèn lồng đi tới bờ sông, cẩn thận thả đèn xuống sông.

Lúc này trên bầu trời đột nhiên có tiếng nổ lớn chói tai, Ngọc Hoa sợ đến nỗi bịt kín hai lỗ tai. Theo sau chỉ thấy một vệt sáng vọt qua bầu trời rồi nổ tung, chính là một viên pháo hoa, cả bầu trời đều thành một màu đỏ tươi vui.

Người phụ nữ vừa tặng đèn lồng cho Hứa Lập nói:

- Nhanh thả đèn lồng đi, đây là tín hiệu thả đèn lồng đó.

Hứa Lập vội bật lửa châm nến hình trái tim cho đèn lồng rồi kéo tay Phạm Ngọc Hoa, hai người cùng thả đèn lồng xuống nước. Lễ nguyên tiêu ở Tùng Giang lúc này chính thức mở màn tiệc pháo hoa.

Đầu tiên là màu đỏ rực rỡ, rồi đủ các loại hình, sắc thái đồng loạt phóng ra tạo thành các hình dáng khác nhau, cả bầu trời đêm hết sức diễm lệ. Đủ các màu sắc như hồng, vàng, lam, lục…như những cánh hoa màu sắc sặc sỡ diễm lệ bắn về phía chân trời, phá tan những đám mây đen. Ở giữa không trung những bông hoa ánh sáng đủ màu sắc biến ảo đến kỳ lạ và tuyệt đẹp.

Tiếp theo là những đợt bắn pháo hoa lên cao, một viên bay lên không trung phải đến hai trăm thước rồi nổ tung như vô số ánh sao trời tự nhiên buông xuống, như bức rèm che, màu sắc thấp thoáng trong một khoảng không. Trên trời một màn diễn xuất các loại pháo hoa, những vụ nổ mạnh còn làm sáng cả mặt đất, mọi người xem không ai không than thở. Bầu trời như một bức tranh đủ mọi màu sắc, lặp đi lặp lại từ bức tranh này hết lại tới bức tranh tuyệt đẹp khác.

Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa ngẩng đầu quan sát bầy trời tuyệt đẹp, họ chăm chú nhìn lên trên không, nhìn xuống dưới sông theo dõi chiếc đèn tình nhân đang trôi xa. Từng chiếc đèn lồng nhỏ đang được người dân Tùng Giang thả trôi trên sông. Đèn lồng ngày càng nhiều, mặt sông như một chiếc gương soi lấp đầy đèn lồng, bây giờ hai người cũng không biết đâu là chiếc đèn lồng mà mình đã thả.

Lúc này trên mặt sông như một bông sen màu đỏ, ánh nến chiếu rọi xuống mặt sông, ánh trăng, ánh nến đan xen vào nhau, trên trời dưới đất như hòa vào nhau. Nó khiến dòng Tùng Hoa như một ngân hà từ trên bầu trời rơi xuống nước, trên mặt nước là hàng vạn chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng đẹp mắt, trên không trung là màn pháo hoa, hai loại ánh sáng này đan xen vào và hội tụ thành một dòng sông vui vẻ.

Hứa Lập nắm chặt tay Phạm Ngọc Hoa, nhìn cảnh đẹp bốn phía, hai người như ở một thế giới khác, muốn ở thật lâu không muốn rời đi.

Lễ hội đèn lồng lãng mạn và náo nhiệt cũng qua đi, Phạm Ngọc Hoa từ Tùng Giang về Giang Ninh làm việc. Qua tết nguyên tiêu Hứa Lập hàng ngày phải ở lại cục Du lịch, hắn cùng các đồng chí ở cục Chiêu thương, cục Du lịch nghiên cứu phương án thu hút đầu tư. Xem phương án nào có thể đả động tới tập đoàn Kang, để họ đầu tư vào Tùng Giang với mức lớn nhất, để khai thác tài nguyên du lịch của Tùng Giang ở mức tối đa.

Nửa tháng trôi qua, Hứa Lập cùng cục Chiêu thương, cục Du lịch đã nghiên cứu ra mấy bộ phương án đầu tư nhằm đưa cho đoàn người Kang lựa chọn, bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ đợi tập đoàn Kang tới là xong.

Cát Binh thường xuyên hỏi Hứa Lập hành tung của tập đoàn Kang nhưng Hứa Lập cũng chỉ biết việc khảo sát của họ cơ bản đã hoàn thành. Giờ họ đang ở Hải Nam làm điều chỉnh cuối cùng. Theo lời của Karl qua điện thoại nói việc đầu tư vào Tùng Giang là rất quan trọng với họ, trong thời gian ngắn nhất họ sẽ trở về. Nhưng việc đầu tư nhiều hay ít còn phải xem điều kiện chính phủ Tùng Giang cung cấp như thế nào.

Hứa Lập báo cáo tình huống này với Cát Binh và Tằng Ích, qua nghiên cứu sơ bộ của thường vụ thị ủy, ủy ban thị xã quyết định toàn lực ủng hộ tập đoàn Kang đầu tư tại Tùng Giang. Bọn họ muốn đất cho đất, muốn có chính sách cấp chính sách, chỉ cần họ ở lại Tùng Giang, đầu tư nhiều vậy là Tùng Giang đã thắng lợi.

Người Đức làm việc rất nhanh, cuối tháng ba Karl lại dẫn người của tập đoàn quay về Tùng Giang. Lần này hắn không mang nhiều người mà chỉ có thư ký Schmidt cùng hai gã trợ thủ, tổng cộng là bốn người. Những người khác đều ở lại các thắng cảnh khác của Trung Quốc, và đồng loạt đàm phán về việc đầu tư ở các địa phương này. Bởi vì Karl rất yêu mến Tùng Giang nên hắn mới dẫn thư ký tự mình trở lại Tùng Giang, hy vọng như thế là thể hiện đu thành ý của mình trong vụ đầu tư này.

Với thành ý của Karl, chính quyền thàng phố cũng như đảng ủy thị xã Tùng Giang cũng nhanh chóng phản ứng. Cấp bậc của tổ lãnh đạo thu hút đầu tư bây giờ đã không còn thích hợp, Tằng Ích tự mình làm tổ trưởng đàm phám các thủ tục đầu tư với tập đoàn Kang.

Cả hai bên đều biểu hiện thành ý của mình cho nên tiến triển hết sức nhanh chóng. Chỉ trong vòng ba ngày cả hai bên đã hoàn thành sơ bộ đạt được thỏa thuận đầu tư. Chủ tịch Karl của tập đoàn Kang thành lập chi nhánh công ty du lịch Kang ở Tùng Giang. Tổng công ty sẽ chia ra làm ba giai đoạn đầu tư, tổng tiền đầu tư là bốn tỷ tệ dùng để phát triển các khu du lịch thị xã Tùng Giang.

Giai đoạn đầu là năm trăm triệu theo như ký kết sẽ đầu tư trong một tháng, giai đoạn hai là một tỷ rưỡi sẽ đến trong vòng một năm. Cuối cùng là hai tỷ rưỡi tiền đầu tư sẽ được rót tới Tùng Giang trong ba năm.

Số tiền đó chủ yếu là để một khách sạn quốc tế tiêu chuẩn năm sao, sơ bộ chiếm 10 Km vuông. Trong đó không chỉ có toà kiến trúc 34 tầng mà còn hai tòa nhà 18 tầng cùng với 28 ngôi biệt thự với phong cách khác nhau cung cấp cho các du khách.

Hướng đầu tư chính là làm nổi bật quang cảnh hai bên bờ sông Tung Hoa, cung cấp cho du khách xem xét cảnh sắc Vụ tùng đặc biệt của Tùng Giang. Đồng thời dự án cũng sẽ tiến hành cải tạo hệ thống thoát nước ở nội thành Tùng Giang, cải thiện bảy bến tàu ven sông, mua 6 chiếc du thuyền để đưa du khách du lãm cảnh đẹp Tùng Giang.

Chương 172: Kế hoạch đầu tư

Kang còn dự định tiến hành duy tu, cải thiện mấy thắng cảnh du lịch nổi tiếng của thị xã Tùng Giang như núi Long Đàm, núi Tiểu Bạch, núi Bắc Sơn. Cố gắng biến những điểm này không chỉ là thắng cảnh của Tùng Giang mà phải là điểm du lịch nổi tiếng trong cả nước. Cuối cùng tập đoàn Kang cũng dự định bỏ một số tiền lớn cho việc cải tạo hồ Tùng Hoa, nhất định phải khai thác ưu thế hồ nhân tạo lớn nhất khu vực đông bắc này. Ngay trên núi gần đó cũng sẽ khởi công một khu trượt tuyết, hấp dẫn du khách tới đây du ngoạn.

Đồng thời Kang còn hứa hẹn, chỉ cần khách sạn năm sao xây dựng xong, họ sẽ điều chỉnh tuyến đường hàng không của tập đoàn, thiết lập lên chuyến bay quốc tế từ Tùng Giang tới thẳng Đức và ngược lại, tới lúc đó sẽ chấm dứt việc Tùng Giang chưa từng có đường bay quốc tế.

Các đại biểu tham dự đàm phán đều chăm chú lắng nghe nhân viên tập đoàn Kang nói chi tiết về các kế hoạch đầy hấn dẫn. Thậm chí Tằng Ích còn nói với việc giải tỏa địa điểm xây khách sạn năm sao sẽ do chính quyền thành phố hỗ trợ giải tỏa. Cam đoan sẽ áp dụng giá thấp nhất và hoàn thành giải tỏa trong thời gian nhanh nhất.

Mọi chuyện bây giờ đều đã an bài xong chỉ chờ phía công ty Kang gửi năm trăm triệu đầu tư đến là cả hai bên ký kết hợp đồng. Sau đó thị xã Tùng Giang sẽ phối hợp cùng công ty Kang tiến hành giải tỏa.

Ba ngày sau Daniau trở lại Tùng Giang một lần nữa, Hứa Lập đi cùng Daniau tới tất cả các con đường trong thị xã Tùng Giang, thậm chí ngay cả các khu quanh đó cũng để lại dấu chân hai người. Qua chuyến đi, Daniau đã xác định địa điểm dự kiến xây dựng khách sạn năm sao, đó là ở một vùng ven sông có bán kính 5km ở quận Giang Nam, đồng thời trụ sở công ty Kang – Tùng Giang cũng được xây dựng ở đây.

Hứa Lập cùng Daniau mang theo bản đồ Tùng Giang tới gặp Tằng Ích, chỉ địa điểm cho đối phương xem. Tằng Ích xem xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Khi ký hợp đồng Tằng Ích đã nói khu đất của công ty Kang dùng sẽ do chính quyền Tùng Giang chịu toàn bộ trách nhiệm giải tỏa nhưng khi nói xong rồi Tằng Ích liền hối hận. Nếu công ty Kang muốn xây khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, không phải mình tự cầm đá đập vào mình sao?

Lúc này Hứa Lập chỉ vào chỗ rất rộng rãi, ở đây không những không có kiến trúc lớn, ngay cả người dân bình thường cũng chỉ có mấy ngàn mà thôi, còn lại phần lớn là đất trống. Thấy vậy Tằng Ích lo lắng nói:

- Không biết quý công ty muốn dùng bao nhiêu đất?

Daniau lấy từ trong cặp ra một phần phương án thi công giao cho Tằng Ích. Phương án viết bằng tiếng Đức nên Tằng Ích không hiểu, y đành đưa cho Hứa Lập để Hứa Lập phiên dịch cho mình nghe.

Hứa Lập nhìn một lần rồi nói:

- Thị trưởng Tằng, trong phương án này tổng cộng bao gồm ba hạng mục xây dựng. Đầu tiền là xây một khách sạn năm sao ở phía tây sông t với diện tích khoảng mười kilomet vuông. Thứ hai là trụ sở tổng công ty Kang – Tùng Giang với diện tích ba kilomet vuông. Hạng mục thứ là xây dựng một khu nghỉ ngơi cho thành viên công ty Kang nghỉ ngơi và khu nhà ở cho các hộ dân thuộc diện giải tỏa với diện tích khoảng tám kilomet vuông. Cả ba hạng mục này chiếm hai mốt kilomet vuông, đồng thời họ muốn xây một cây cầu vượt sông để nối khách sạn với trụ sở tổng công ty và khu dân cư.

- Tiểu Hứa, cậu theo họ đi các nơi nên cũng quen nơi này, cậu thấy ở đó có đủ rộng không?

Tằng Ích không đi qua mấy nơi đó nên khi thấy Daniau muốn dùng hai mốt kilomet vuông đất, y có chút nghi hoặc.

- Thị trưởng Tằng, đất ở đây chủ yếu là đất canh tác, đánh giá sơ bộ cũng đủ số diện tích mà công trình cần. Nhưng giờ họ muốn hai mốt kilomet vuông, theo tiêu chuẩn bồi thường của Tùng Giang bây giờ, trung bình mỗi mẫu là 20 ngàn, hai mốt kilomet vuông tương đương 31 500 mẫu đất. Tính sơ bộ chi phí giải phóng mặt bằng cũng tới 600 triệu, Trong hợp đồng thì đầu tư giai đoạn một chỉ có 5 trăm triệu, ngay cả chi phí giải phóng mặt bằng cũng không đủ, chúng ta có nên đề xuất bọn họ tính lại chi phí đầu tư giai đoạn một không? Nếu tiền bọn họ không kịp đến sợ rằng tất cả công trình đều phải dừng nửa chừng, lúc đó ảnh hưởng lớn lắm.

Hứa Lập có chút lo lắng nói.

Tằng Ích nghe xong thấy có chút không đúng nói:

- Tiểu Hứa, tôi biết cậu cũng vì công việc, cũng là vì phát triển của Tùng Giang chúng ta. Chẳng qua cậu không cần lo lắng, mấy hôm trước tôi phái cục trưởng cục Du lịch Lương An sang nước Đức điều tra về tập đoàn du lịch Kang, hôm qua hắn báo tin về toàn bộ tình hình công ty này về thị xã. Tập đoàn Kang này là một công ty niêm yến trên thị trường chứng khoán, rất nổi tiếng ở nước Đức, tài sản đạt gần mười tỷ đô USD. Như vậy mấy tỷ tệ chỉ là bình thường với họ mà thôi, không cần lo lắng.

Lương An muốn tới nước Đức bí mật điều tra nhưng không ngờ mới vừa xuống sân bay thì người của tập đoàn Kang đã phái nhân viên tới tận sân bay tiếp đón. Họ tiếp đón rất chu đáo, luôn có hai cô gái tóc vàng đi cùng Lương An.

Lương An ban đầu muốn từ chối nhưng hắn lại nghĩ mình ở đây cũng không quen, bên người chỉ có một sinh viên đại học đi theo phiên dịch tiếng Đức. Hơn nữa có một số việc muốn giả cũng không được, chỉ cần đến thị trường chứng khoán điều tra thì chuyện của tập đoàn Kang sẽ sáng tỏ. Nếu lần này hợp tác thành công, tập đoàn Kang sẽ thành xí nghiệp đầu tư lớn nhất vào Tùng Giang. Mà ngay cả mình – cục trưởng cục Du lịch về sau này cũng có không ít quan hệ, mình không nên vì việc nhỏ mà đắc tội tới tập đoàn Kang.

Lương An tới thị trường chứng khoán xem qua tình hình cổ phiếu tập đoàn Kang sau đó liền yên tâm để tập đoàn Kang an bài mọi việc. Y được đưa tới một khách sạn năm sao ở Đức, ăn đặc sản Đức, hai mỹ nữ ở bên cạnh phục vụ 24 giờ khiến Lương An quên cả trời đất, mãi một tuần sau khi đặt chân tới Đức y mới về Tùng Giang. Trước khi về thì hai mỹ nữ thậm chí còn đưa y ra tận sân bay, Lương An cảm động thiếu chút nữa lên nhầm máy bay.

Không chỉ có vậy, tập đoàn Kang còn đưa cho Lương An rất nhiều đặc sản quý có giá trị ở Đức, Lương An muốn từ chối nhưng hai mỹ nữ khuyên mãi nên đành nhận.

Chương 173: Bỏ đi băn khoăn

Nghe thị trưởng Tằng giải thích, Hứa Lập còn có chút lo lắng nói:

- Nhưng sự kiện 11/9 ở Mỹ năm ngoái cũng ảnh hưởng nhất định với các công ty, đặc biệt là ngành du lịch chịu ảnh hưởng lớn nhất. Tôi sợ tập đoàn du lịch Kang cũng đã bị ảnh hưởng, nếu như đầu tư quá lớn rồi tài chính không rót về kịp sợ là sẽ có vấn đề.

Tằng Ích cười nói:

- Tiểu Hứa, cậu đúng là một phó trưởng ban thư ký trẻ tuổi nhiệt tình, chu đáo với công việc. Vấn đề cậu lo lắng, cục trưởng Lương cũng chú ý, hắn ở lại Đức vài ngày, cẩn thận chý ý tới công ty Kang đã phát hiện công ty này có hoạt động kinh doanh trên khắp thế giới nhưng duy chỉ có ở Mỹ là ít nhất, cho nên chuyện xảy ra ở Mỹ lần này không những không gây ảnh hưởng tới tập đoàn mà càng làm tập đoàn Kang đột phá hơn. Năm ngoái báo cáo tài chính của tập đoàn Kang cho thấy doanh thu đạt tới hơn một tỷ USD. Cổ phiếu tập đoàn cũng không những không giảm mà còn trở thành cổ phiếu đắt giá nhất trong ngành du lịch ở thị trường chứng khoán nước Đức.

- Cho nên với chúng ta bây giờ họ đầu tư càng lớn thì càng có lợi cho ta, nếu khi tài chính giai đoạn một của bọn họ dùng hết thì họ cũng không trơ mắt nhìn công trình dừng thi công, phải biết tất cả đều là tiền mà. Dừng thi công một ngày thì tổn thất cũng hàng trăm ngàn nên họ càng phải nhanh chóng gửi tiền tới để đến Tùng Giang, đầu tư vào xây dựng Tùng Giang. Chỉ có như vậy ngành du lịch Tùng Giang chúng ta mới phát triển thêm một bước.

Hứa Lập nghe Tằng Ích nói, hắngật đầu nói:

- Vậy chúng ta đã đồng ý với kế hoạch thiết kế của bọn họ?

- Đồng ý, đương nhiên đồng ý, không những đồng ý với kế hoạch của họ, cậu hỏi họ xem hạng mục khu trượt tuyết ở hồ Tùng Hoa sắp tới có khởi công luôn không? Chỉ cần họ có mục đích này, đưa ra kế hoạch, thì dù lấy đất hay là thẩm duyệt thì chúng ta đều bật đèn xanh.

Tằng Ích sợ công ty Kang đầu tư không lớn mà thôi, phải biết rằng bây giờ tập đoàn Kang đầu tư ở Trung Quốc không chỉ đầu tư ở mỗi thị xã Tùng Giang, ngoài ra bọn họ còn muốn đầu tư hạng mục du lịch ở các thành phố khác nữa. Nhưng tiền của công ty Kang sợ rằng cũng có hạn, vì vậy họ mới chia ra làm ba giai đoạn đầu tư. Tằng Ích nghĩ rằng nếu tiền có hạn thì phải nhanh chóng kéo nhiều tiền tới Tùng Giang.

Nếu công ty Kang không có vấn đề, Hứa Lập cũng không cần lo lắng, hắn đem ý của Tằng Ích nói với Daniau.

Daniau nghe xong cũng rất vui nói:

- Đúng vậy, chủ tịch Karl cũng phân phó cho tôi phải nhanh chóng khảo sát tình hình hồ Tùng Hoa, tìm địa điểm thích hợp để xây dựng khu trượt tuyết, chỉ cần xác định được địa điểm thì hắn sẽ tìm ngay người phụ trách liên quan bàn bạc để đầu tư hạng mục này.

- Không thành vấn đề. Tiểu Hứa, cậu lại phải chịu khổ rồi, ngày mai dẫn Daniau tiên sinh đi tới hồ Tùng Hoa xem một chút. Bây giờ ở đó cũng đã có một khu trượt tuyết nhưng hơi xuống cấp, nếu họ có thể xây dựng trên trụ cột có sẵn thì chẳng những bớt tốn công mấy mà cũng có lợi đối với chúng ta. Cậu phải giúp Daniau tiên sinh làm tốt công việc lần này, tranh thủ khởi công sớm, sớm hoàn thành, sớm có lợi.

Tằng Ích lúc này như một con chồn, không ai là không nhận ra, trong ánh mắt y cũng phát ra ánh sáng.

Công việc hết sức thuận lợi, Daniau đến khu trượt tuyết hồ Tùng Hoa xem và thấy điều kiện nơi này rất tốt.

Bên cạnh hồ Tùng Hoa có một ngọn núi cao hơn mặt nước biển 934m, ở đây không khí mát mẻ, núi cao, khí áp tương đối ổn định. Hồ Tùng Hoa có diện tích khoảng 500km vuông , khí hậu ẩm ướt không ô nhiễm, tuyết hàng năm rơi rất nhiều, cách đó không xa dòng Tùng Hoa không bao giờ đóng băng, hơi sương từ đó bay lên núi tạo thành một lớp sương bao trùm khu trượt tuyết. Nhiệt độ trung bình hàng năm là âm 10 độ đến âm 13 độ, mỗi năm thời gian có băng tuyết khoảng 150 ngày, độ dày của tuyết đều là trên 1 m. Thời gian lý tưởng để trượt tuyết là từ tháng 12 tới tháng 2 hoặc tháng 3 năm sau, đây cũng là một trụ sở huấn luyện thiên nhiên lý tưởng cho các trận thi trượt tuyết

Khu trượt tuyết hồ Tùng Hoa nằm ở sườn bắc núi, nơi đây được xây dựng năm 1962, lúc đó chỉ có một khu đất bằng phỏng rộng 600m vuông, nhưng sau đó vì một vài nguyên nhân lên khu trượt tuyết bỏ không. Đến năm 1980 khu trượt tuyết bắt đầu cải tạo lại, đến tháng 2 năm 1982 nơi đây lần đầu tiên tổ chức thành công cuộc thi trượt tuyết cấp quốc gia.

Qua nhiều năm xây dựng, bây giờ khu trượt tuyết - hồ Tùng Hoa có quy mô rất lớn, nhưng trong khoảng mười năm gần đây các khu vực xung quanh liên tục xây dựng nhiều khu trượt tuyết khiến cho khu trượt tuyết – Hồ Tùng Hoa không còn náo nhiệt như xơa.

Đây là một trong tiêu chí quan trọng của thị xã Tùng Giang, các đồng chí ở cục Chiêu Thương và cục Du Lịch khi thu hút đầu tư đương nhiên sẽ không quên khu trượt tuyết hồ Tùng Hoa này. Bọn họ lập tức bắt lấy cơ hội và đưa phương án xây dựng hạng mục cho Daniau. Phương án tối ưu nhất là mở rộng thêm khu trượt tuyết hồ Tùng Hoa có tổng cộng chiều dài 3000m, chiều rộng 60m, với 6 đường trượt được chia thành hai cấp. Ba máng trượt với tổng chiều dài 5000m, chiều rộng 4m để du khách sử dụng các xe trượt tuyết, có hai khu thi đấu với chiều cao tuyết lên tới 50m. Ngoài ra còn định xây dựng hệ thống cáp treo dài 1800m với 88 khoang, mỗi giờ đưa khoảng 120 người trong vòng 18 phút là có thể đi từ chân núi lên tới đỉnh núi. Núi trượt tuyết cao 3000m, tốc độ vẫn hành ít nhất là 10km và cao nhất là 100km. Khu phức hợp đa dịch vụ sẽ xây một điểm dừng chân cho khách du lịch, cùng với các trò chơi như ngựa kéo trượt tuyết, xe trượt tuyết, và nhiều trò chơi trượt tuyết khác thu hút quần chúng đến đây vui chơi.

Dự án mở rộng khu trượt tuyết hồ Tùng Hoa sẽ tiến hành theo phương pháp liên doanh, chính quyền Tùng Giang đã bàn về kế hoạch hồ Tùng Hoa lấy quyền sử dụng đất và các trang thiết bị hiện có đầu tư vào dự án với số tiền ước tính 200 triệu, mà Tập đoàn Kang phải đầu tư 400 triệu tệ để cải tạo khu trượt tuyết, số cổ phiếu của hai bên cũng dựa vào số tiền đầu tư mà chia. Nhưng sau khi hoàn thành công ty Kang có toàn quyền sử dụng hạng mục, chính quyền thị xã Tùng Giang chỉ được chia cổ tức, không được can thiệp vào việc kinh doanh của công ty.

Kế hoạch đầu tư vào ngành du lịch Tùng Giang của tập đoàn Kang về cơ bản đã khảo sát xong. Daniau cùng các nhân viên viết phương án đầu tư rồi giao cho chủ tịch Karl duyệt.

Chương 174: Giải tỏa toàn diện

Sau hai ngày Karl nhận được phương án thì phái một đoàn luật sư đến Tùng Giang công tác cùng Tằng Ích đàm phán phương án đầu tư. Cả hai bên đi đến ý kiến nhất trí, ngày hôm sau kí kết hợp đồng.

Hôm nay ngày 20 tháng 4, trước cửa khách sạn Tùng Giang cờ bay phấp phới, tiếng vỗ tay vang như sấm, trong khách sạn tiếng người nói đông đúc, náo nhiệt. Hôm nay chủ tịch Karl – tập đoàn Kang sẽ cùng đại biểu thị xã Tùng Giang là cục trưởng cục Du lịch Lương An chính thức kí hợp đồng. Nghi thức kí hợp đồng lần này được truyền trực tiếp trên đài Tùng Giang, phóng viên truyền hình các nơi lấy tin tức, ngay cả phóng viên trong tỉnh cũng tới đưa tin. Hạng mục đầu tư lần này lên đến 4 tỷ tệ, không chỉ là hạng mục thu hút đầu tư lớn nhất của thị xã Tùng Giang mà cũng trở thành một điểm sáng trong công tác thu hút đầu tư của toàn tỉnh.

Ngay trên khán đài Kang và Lương An ký hợp đồng rồi trả lời phóng viên các đài, một tiếng sau tin tức đã lan nhanh. Đối mặt với hạng mục đầu tư du lịch triển vọng của Tùng Giang, hai người đều rất tin tưởng. Cuối cùng hai người cùng bật sâm banh chúc mừng ký kết thành công.

Ngay sau đó chủ tịch Karl kí một chi phiếu 500 triệu tệ, trong vòng nửa giờ 500 triệu đã về tài khoản ngân hàng công ty Kang - Tùng Giang. Tin tiền đã chuyển đến khiến hội trường càng thêm náo nhiệt, tiệc rượu chính thức bắt đầu, Tằng Ích và đại diện đoàn đại biểu Tùng Giang ai nấy đều vui sướng và hân hoan. Hứa Lập đi theo Tằng Ích để phiên dịch, lúc này bí thư Cát Binh cũng tới, y nói chuyện thân thiết cùng Kang, cả hai bên đều rất vui, hai bên đều hy vọng thấy sự phát triển trong tương lai.

Ngày thứ hai sau khi ký hợp đồng, công ty con Kang ở Tùng Giang đã bắt tay vào việc giải tỏa. Đầu tiên là giải tỏa khu vực đất ven sông để chuẩn bị xây khách sạn năm sao. Công việc giải tỏa bắt đầu, hạng mục du lịch Tùng Giang cũng bắt đầu khởi động, đó là dấu hiệu thời cơ ngành du lịch Tùng Giang phát triển đã đến. Chỉ trong vòng hai ba năm tới Tùng Giang sẽ trở thành thành phố du lịch lớn nhất khu vực Đông Bắc, kéo theo là nền kinh tế phát triển, hiệu ứng xã hội càng không thể ước lượng. Lần thu hút đầu tư này thành công với số tiền không nhỏ, nó là cơ hội quan trọng cho việc thăng chức sau này của đám người Tằng Ích.

Để công việc giải tỏa tiến hàng thuận lợi, Tằng Ích mở một đại hội động viên công việc, yêu cầu các cơ quan, đơn vị phải lấy việc giải tỏa lên làm nhiệm vụ hàng đầu, phải làm nhanh chóng, phải nhận thức rằng công việc giải tỏa liên quan đến phát triển kinh tế của toàn thị xã, liên quan tới lợi ích của người dân trong thị xã, nhất định phải đứng ở độ cao chính trị, chăm chú hoàn thành công tác giải tỏa.

Đồng thời vì thời gian giải tỏa lần này ngắn, phạm vi rộng, nhiệm vụ nặng nề, khó khắn nhiều cho nên chỉ dựa vào công ty Kang - Tùng Giang và các đồng chí ở văn phòng giải tỏa sẽ không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ giải tỏa trong vòng một tháng. Cho nên chính quyền thành phố phân chia cho mỗi đơn vị một khu vực giải tỏa nhất định. Yêu cầu thủ trưởng tất cả các đơn vị phải tự mình đi đến từng địa điển giải tỏa, đích thân nói chuyện với người dân có đất giải tỏa. Phải nói rõ tình hình với họ, giải quyết vấn đề sống của bọn họ, đả thông tư tưởng của các hộ nông dân thuộc diện giải tỏa.

Các đơn vị tham gia công tác giải tỏa lần này phải làm tới cùng, cho tới khi đảm bảo các hộ thuộc diện giải tỏa ký vào thỏa thuận chấp nhận bồi thường thì mới hoàn thành nhiệm vụ. Với những đơn vị hoàn thành tốt, thị ủy, chính quyền thành phố không những biểu dương mà còn đánh giá cao hoặc thăng chức cho lãnh đạo đơn vị đó. Đối với những đơn vị không làm tốt, không nhận trách nhiệm, không hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt nếu có cá nhân gây cản trở, trở ngại cho việc giải tỏa, sẽ hủy bỏ xét thưởng cả năm và bị phê bình trong toàn bộ thị xã. Với các lãnh đạo có liên quan sẽ điều chỉnh vị trí công tác của họ.

Tằng Ích cũng nhấn mạnh để hoàn thành tốt công việc giải tỏa lần này, cục Công an, Tòa án cần tích cực hợp tác. Trong quá trình giải tỏa xuất hiện những thành phần không hợp pháp, ngoan cố kháng cự thì nghiêm khắc trừng trị. Đài truyền hình thị xã cũng cần liên tục đưa các thông tin về các công tác giải tỏa, tiến trình công việc, các thành tích tiên tiến cũng phải nêu. Nhất là những thành phần xấu phải đưa lên đài truyền hình để dân chúng biết qua đó xúc tiến công việc giải tỏa được triển khai nhanh chóng. Sau đại hội động viên các ban ngành, các đơn vị theo nhiệm vụ mà thị ủy, chính quyền thành phố đã phân công đều xuống vùng nông thôn, tìm các hộ bị giải tỏa, cùng nói chuyện với họ về các chính sách liên quan, nói vè tầm quan trọng của việc giải tỏa này với các hộ nông dân. Ai cũng vốn nghĩ muốn lấy đất của các hộ thì các hộ nông dân sẽ không phoois hợp, thậm chí có người tụ tập gây rối nhưng không ngờ khi lãnh đạo các đơn vị đi tới nhà dân thì đều được coi khách quý, tiếp đón nhiệt tình.

Hứa Lập làm phó tổng chỉ huy công việc giải tỏa, hắnđi theo lãnh đạo cục Lâm Nghiệp tới một hộ dân trong khu vực mà cục này phụ trách công việc giải tỏa. Mới vừa vào sân thì đã thấy Lý lão mời vào phòng, khi Hứa Lập lên tiếng về việc giải tỏa thì Lý lão cũng cười nói:

- Tôi cũng không biết nói gì, thị xã bồi thường nhiều tiền như vậy, lại cấp cho chúng tôi cái nhà mới, bố trí công công việc cho chúng tôi, tôi có gì mà không hài lòng chứ. Lãnh đạo bảo chúng tôi đi, chúng tôi đi, quyết không có ý kiến gì.

Hứa Lập hỏi:

- Bác, vậy nhà bác có tổng cộng mấy người? Có bao nhiêu đất?Có nhiều hay ít, và khoản bồi thường là bao nhiêu? Có gì khó khăn không?

- Nhà tôi có tôi, vợ tôi, con trai và con dâu, còn có một đứa cháu gái, tất cả có năm người, nhà có khoảng hai mươi mẫu đất. Theo như các cậu tuyên truyền về bồi thường thì mỗi mẫu được 20 ngàn, vậy nhà chúng tôi có 400 ngàn. Thêm diện tích căn nhà này của tôi thì kiểu gì cũng được tổng cộng 430 ngàn. Mà thôn còn nói sẽ xây dựng nhà mới cho chúng tôi miễn phí, còn có thể cho con trai và con dâu tôi công việc, hai vợ chồng già chúng tôi cũng sẽ có bảo hiểm trong viện dưỡng lão. Cả nhà chúng tôi đều có người lo cho như vậy thì còn khó khăn gì? Chỉ cần lãnh đạo nói một câu chuyển đi là chúng tôi sẽ đi ngay.

Lý lão càng nói càng kích động, cuối cùng xem ra chỉ cần Hứa Lập nói một câu đi, sợ rằng Lý lão lập tức thu dọn đồ đạc chuyển nhà.

Chương 175: Giải tỏa khó khăn

Hứa Lập nói với phó cục trưởng cục Lâm nghiệp:

- Chỉ cần chính sách của chúng ta tốt, an bài cho họ con đường tốt, cho họ đất sinh sống và lập nghiệp, để họ không ngồi không ở nhà. Chỉ cần giải thích với quần chúng như vậy, họ sẽ phối hợp công việc với chúng ta, việc gải tỏa lần này sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn.

Những đơn vị khác đều gặp phải những trường hợp tương tự như Hứa Lập.

Một tuần sau Tằng Ích tự mình chủ trì cuộc họp về giả toả, các đơn vị đều cam kết chỉ cần các khoản bồi thường cấp đầy đủ cho mình, chỉ cần các chính sách ưu đãi khi giải tỏa được chứng thực thì hầu hết hộ nông dân đều ủng hộ, chỉ có một số ít bất lương, rắp tâm muốn trở mên giàu mà đòi cái giá lên trời khiến người phụ trách đơn vị không thể giải quyết.

Như ở thôn Đại Hoa có một người tên Nhâm Lam Đạt, cha mẹ hắn đã mất, có một anh trai từ lâu không lui tới. Một mình hắn không vợ con, chỉ có hai mẫu đất, Nhâm Lam Đạt cũng không làm mà cho người hàng xóm thuê, mỗi năm trả hắn hai trăm tệ.

Nhâm Lam Đạt chỉ có hai mẫu đất mà đòi giá lên trời là 500 ngàn. Hơn nữa hắn còn lớn tiếng nhục mạ, la hét nhân viện cục Y tế nói dù là ông trời tới mà không đưa cho hắn 500 ngàn thì đừng mong hắn rời khỏi khu đất của mình.

Khi mới nghe báo cáo Tằng Ích rất hài lòng nhưng nghe tới chuyện Nhâm Lam Đạt kiêu ngạo, hung hăng như vậy liền vỗ bàn, cả giận nói:

- Giải tỏa lần này là cho công ty Karl - Tùng Giang, đồng thời cũng là điểm trọng yếu trong phát triển kinh tế của thị xã. Chuyện lần này không chỉ là một vụ đầu tư mà còn khẳng định đây là hành vi chính quyền. Toàn bộ công chức đối với việc này cũng đều phải nhận thức rõ ràng, phải đứng ở độ cao chính trị, đứng ở góc độ toàn cục mà chăm chú làm tốt công việc này.

Tằng Ích dừng một chút rồi lại nói tiếp:

- Lần này phải giải tỏa hơn 30000 mẫu, liên quan tới bốn xã, mười năm thôn quận Giang Nam, tổng cộng có hơn hai ngàn hộ, 7400 người dân phải di dời. Nếu mỗi người không ủng hộ thì công việc của chúng ta sẽ không có cách nào làm tiếp được. Cho nên với vụ Nhâm Lam Đạt ở thôn Đại Hoa mọi người quyết không được nương tay. Phải giết một cảnh báo trăm, để những kẻ muốn giở trò phát tài như vậy không dám nữa. Hứa Lập, mai cậu đi cùng các đồng chí ở cục Công an và Tòa án đến cảnh cáo hắn, nếu hắn kiêu ngạo thì nghĩ cách cho hắn một bài học. Người bên đài truyền hình cũng đi cùng để họ để họ đưa mặt phản diện này ra trước công chúng.

Hôm sau Hứa Lập dẫn theo các đồng chí cục Công an thành phố, Tòa án, cục Y tế, và đài truyền hình cùng nhau tới thôn Đại Hoa. Theo hướng dẫn của nhân viên Cục y tế, mọi người rất nhanh tới trước cửa nhà Nhâm Lam Đạt. Nhà Nhâm Nham Đạt như một ngôi nhà hoang, hai mươi mấy mét vuông để cỏ dại mọc thành bụi, bốn phía tường còn không có chứ không nói đến cửa ra vào. Một nửa gian phòng bao trùm toàn cây cỏ, trên tường nứt rất to phải đến hai ngón tay, bốn phía tường đều có gỗ chống đỡ để tường không bị đổ. Ngói trên mái cũng đã hỏng hơn một nửa, chỉ cần có một chút gió thì ngôi nhà sẽ đổ ngay lập tức.

Mọi người xuống xe, Hứa Lập đi tới trước cửa định gọi người thì nhân viên cục Y tế nhỏ giọng nói:

- Trưởng ban thư ký Hứa, không cần phải gõ cửa, Nhâm Lam Đạt giờ chưa dậy, hắn vẫn đang ngủ.

Hứa Lập sửng sốt:

- Giờ cũng hơn chín giờ rồi, hắn còn ngủ? Hắn buổi tối không ngủ được sao?

Nhân viên cục Y tế cười khổ nói:

- Ngủ, nhà hắn ngay cả điện cũng không có, cứ chập tối là hắn lại uống rượu rồi ngủ, nếu không có ai gọi hắn thì hắn có thể ngủ tới chiều hôm sau. Khi hắn dậy thì đi đến thôn kế bên, rồi ăn chút gì đó, sau đó hắn về nhà. Trước khi trời tối hắn ăn thêm chút cơm, uống rượu, tiếp tục ngủ, cứ như vậy, một ngày hắn sẽ tiết kiệm được hai bữa.

Hứa Lập nghe xong cũng dở khóc dở cười, năm 2002, năm của thế kỷ mới sao còn có người sống như thế này?

Thôn dân thấy một chiếc xe lớn tới nhà Nhâm Lam Đạt, cũng chạy tới xem rất đông. Nghe nhân viên Y tế nói, có người ở trong đám thôn dân nói:

- Nhâm Lam Đạt nổi tiếng là người lười nhất thôn chúng tôi, các người có thể giúp hắn chăm chỉ lên thì mặt trời cũng sẽ mọc từ phía tây.

Hứa Lập nghe xong thầm nghĩ: Nhâm Lam Đạt, người đại lười. Thật không uổng khi cha mẹ đặt tên cho hắn như vậy, tên của hắn đọc ngược lại đúng là thành biệt hiệu.

Chuyện này thật buồn cười nhưng công việc vẫn phải làm. Lúc này các cán bộ thôn khác cũng đã tới nghe nói chính là phó trưởng ban thư ký thị ủy trực tiếp tới. Bọn họ tiến lên nói:

- Các vị lãnh đạo thật khổ, tôi là Duẫn Kiện – bí thư chi bộ thôn Đại Hoa, đều do chúng tôi làm việc không tốt, lại phiền các vị lãnh đạo tự mình đi xuống đây.

- Được rồi, chúng tôi cũng đã tới, còn có gì phiền hay không phiền nữa. Anh nghĩ cách mở cửa, chúng tôi cũng đến rồi, dù như thế nào cũng phải gặp Nhâm Lam Đạt chứ.

Duẫn Kiện tiến lên đẩy cửa, cửa phòng liền mở ngay. Cánh cửa vừa mở ra thì thấy trong phòng tối đen như mực. Hứa Lập hỏi:

- Hắn tối ngủ cũng không khóa cửa, không sợ có người vào ăn trộm sao?

Duẫn Kiện cười nói:

- Nhâm Lam Đạt nổi tiếng trong cả khu vực này, người gần đây không ai không nhận ra? Hắn không đi đến nhà người ta ăn trộm thì thôi chứ ai diám đến nhà hắn mà ăn trộm, mà trộm có tới nhà hắn cũng phải khóc.

Duẫn Kiện vừa nói vừa đi vào cửa, Hứa Lập cùng các đồng chí công an, Tòa án, đài truyền hình đều theo sau đi vào.

Vào trong nhà mọi người cũng hiểu Nhâm Lam Đạt nghèo rớt mồng tơi. Vào cửa chính là phòng bếp nhưng nồi nấu cũng không có, chỉ có một khoảng không tối đen như mực, bốn phía tường treo đầy mạng nhện, có chỗ vôi vữa đã rơi xuống đất.

Duẫn Kiện đi tới trước mặt đẩy cửa phòng kêu lên:

- Nhân Lam Đạt, lãnh đạo thị xã tới cậu dậy đi.

Hứa Lập đi theo sau Duẫn Kiện, hắn nghe thấy trong phòng có người nhỏ giọng nói:

- Gọi cái gì mà gọi, là ông trời tới tôi cũng không dậy, nếu hắn đưa cơm thì tôi còn có thể cân nhắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK