Triệu Quốc Khánh nghe xong Hứa Lập nói, y có chút bất mãn nói:
- Cậu rõ ràng được lợi còn kêu ca, người khác muốn đi nước Anh còn không có cơ hội, vậy mà cậu còn kêu than không vui hơn nữa còn than thở nữa chứ.
- Được rồi, được rồi, lần sau có cơ hội như thế này tôi nhất định để anh đi, để anh cũng làm con dê thế tội.
- Không cần, tôi không có bản lĩnh như cậu, tới nước Anh một tuần là lừa được một tên mũi to về, bây giờ sắp thành thứ nổi tiếng của Vọng Giang chúng ta rồi đó.
Triệu Quốc Khánh cười nói.
- Đó là do tiểu Hứa có bản lãnh! Được rồi, qua điện thoại cậu chỉ nói qua chút tình huống, bây giờ không có ai cậu có thể nói rõ chi tiết cho chúng tôi nghe không? Người Anh kia có lai lịch gì? Hắn thật sự muốn đầu tư nhà máy ở Vọng Giang chúng ta?
Lưu Hồng Đào quân tâm hỏi.
- Tên người Anh này, không đúng, người ta có họ có tên là Craig Gert, nhưng còn là một quý tộc Anh.
Craig Gert là một quý tộc thật sự nhưng là quý tộc nghèo. Hứa Lập vốn dự định bán mấy % cổ phần của mình trong công ty Bạo Phong cho người khác để lấy ít tiền mặt, số tiền đó một phần đưa cho mẹ con Kế Xuân Mai, một phần là để mau công ty sản xuất nột thất ở Anh, sau đó để công ty này đầu tư vào Vọng Giang nhằm thúc đẩy ngành sản xuất nột thất Vọng Giang phát triển.
Nhưng Hứa Lập mới nói ý này qua điện thoại đã bị mọi người phản đối. Không ai đồng ý để Hứa Lập chuyển nhượng cổ phần. Theo như mọi người nói công ty có thể được như hôm nay đều là công của Hứa Lập, bây giờ tiền của mọi người đều là do Hứa Lập đưa cho. Nếu bọn họ còn thấy không thỏa mãn chính là quá tham lam. Mà Vu Lượng lúc đó vừa vặn ngồi cạnh Hứa Lập, hắn ôm Hứa Lập nói:
- Túc tử, ông có phải thấy chúng tôi liên lụy ông nên định vứt chúng tôi đi không? Tôi nói với ông, không có cửa đâu! Lần sau ông nếu còn dám nói những lời có nói với huynh đệ đó đừng trách tôi gọi mọi người tới đánh hội đồng ông.
Hứa Lập không biết nói gì với tình cảm của huynh đệ dành cho mình, hắn cười khổ một tiếng.
- Được, coi như tôi sai, lần sau tôi sẽ không nhắc tới việc này nữa.
Sau đó Hứa Lập và Vu Lượng tìm tới Craig Gert, sau đó laijbor tiền đầu tư thu mua công ty sản xuất nột thất trung bình ở Anh – công ty nột thất Shunin. Từ đó về sau nột thất Shunin do Craig Gert làm tổng giám đốc, chủ tịch là Vu Lượng.
Lần này Hứa Lập mang Craig Gert trở lại Vọng Giang, là muốn cho Craig Gert cùng Vọng Giang ký kết thỏa thuận liên quan. Hắn muốn lợi dụng ưu thế tài nguyên thiên nhiên trời ban của Vọng Giang cùng với kỹ thuật tiên tiến của nột thất Shunin để tạo thành công ty nội thất lớn nhất khu vực Đông bắc.
Lưu Hồng Đào nghe xong hết sức cao hứng nói:
- Xem ra đúng là con cá lớn, Craig Gert đã tới quyết không thể để y chạy được. Nơi khác có thể đưa ra điều kiện ưu đãi thế nào, chúng ta cũng cho như vậy, hơn nữa chúng ta còn phải khắc phục khó khăn hiện nay, cung cấp điều kiện có lợi cho bọn họ hết sức có thể, tranh thủ nhanh chóng ký kết, mau thấy hiệu quả. Nếu như tất cả thuận lợi thì sang năm phải cam đoan công ty nột thất Shunin – Vọng Giang sẽ đi vào sản xuất và có lãi.
- Chậm đã, chậm đã.
Hứa Lập nói:
- Chúng ta gấp, bọn họ cũng gấp. Hiện nay ngành sản xuất nột thất của Anh không quá tốt, nột thất Shunin lần này tới Vọng Giang chúng ta đầu tư là hạ quyết tâm lớn. Đầu tư giai đoạn một dự định là 100 triệu tệ dùng để xây dựng nhà xưởng, mua các thiết bị hiện đại và tuyển công nhân. Một khi đi vào sản xuất bọn họ sẽ đầu tư thêm trăm triệu để tiến hành quảng cáo ở khắp nơi trong cả nước. Nếu tương lai nột thất Shunin mở được con đường tiêu thụ tại Trung Quốc, bọn họ còn định tiếp tục tiến hành xây dựng giai đoạn hai, tương lai có thể thành lập cả một khu công nghiệp nột thất Shunin ở Vọng Giang.
Lưu Hồng Đào nghe xong kích động đập bàn. Y làm bí thư thị ủy Vọng Giang nhiều năm như vậy nhưng cả thị xã chưa từng có khoản đầu tư nào lớn đến thế. Nếu chuyện thành thì mình dù có lui cũng sẽ có tiếng, y đương nhiên phải toàn lực ủng hộ.
- Giai đoạn một là 100 triệu? Theo chính sách ưu đãi của các huyện thị khác thì khi thu hút đầu tư được công ty khổng lồ sẽ cung cấp đất xây dựng miễn phí, còn phải đảm bảo khu đất đó có đủ điều kiện tối thiểu. Chúng ta cung cấp đất thì không có vấn đề gì, khu vực phía tây có một khoảng đất bằng phẳng, tuy nói là đất sản xuất nông nghiệp nhưng đất nơi đó có độ phèn cao nên trồng trọt không quá năng suất. Theo tình huống của Vọng Giang chúng ta thì tất cả đều phải nhường đường cho công nghiệp, như vậy chính quyền có thể ra mặt thu hồi đất ở khu vực này và cho nột thất Shunin sử dụng miễn phí trong 10 năm, 10 năm sau sẽ xem tình hình mà tính tiếp. Nếu bọn họ muốn mở rộng trụ sở thì chúng ta có thể tiếp tục thu hồi đất còn lại để bọn họ thuê.
Hứa Lập cũng biết đất khu vực đó có diên tích không nhỏ, dài gần 3000m, rộng 2000m, tổng diện tích khoảng 6 triệu mét vuông. Hoa mầu trồng ở đây có năng suất không bằng 2/3 nơi khác. Nhân viên kỹ thuật của cục nông nghiệp Vọng Giang cũng đã tiến hành điều tra nghiên cứu cuối cùng kết luận đất nơi đây có độ phèn cao không thích hợp cho hoa màu sinh trưởng. Mấy năm trước do giá lương thực không cao, sản lượng ở đây lại thấp nên hầu hết nông dân đều không trồng trọt ở khu vực này.
Nhưng thu hồi đất cần phải nhanh nếu không hai năm nữa Quốc vụ viện ra chính sách mới về đất nông nghiệp, dù là đất hoang mà chỉ cần khai khẩn trồng trọt được với sản lượng thấp cũng không dễ gì thu hồi, giá cũng tăng lên nhiều.
- Khu vực đó cũng được, chẳng qua ý của tôi là một lần thu hồi toàn bộ, xây dựng nơi đó thành khu công nghiệp sản xuất nột thất của Vọng Giang chúng ta. Chờ sau khi nột thất Shunin xây dựng xong thì giá đất xung quanh cũng tăng lên, tới lúc ấy còn muốn thu hồi cũng sẽ gặp khó khăn không ít. Nếu là thế tốt hết chúng ta cầm đất vào trong tay, có lẽ tương lai còn có thể giúp tài chính thị xã thêm một khoản thu.
Hứa Lập không chỉ thỏa mãn việc chế tạo công ty trụ cột cho Vọng Giang, hắn còn muốn chế tạo nột thất Shunin thành thương hiệu quốc tế, bán lấy đồng Bảng, Usd.
- Được, trong hội nghị thường vụ ngày mai mọi người sẽ nghiên cứu một chút. Chẳng qua tiền này ai bỏ ra? Khu đất 6 triệu mét vuông thì số tiền thu hồi đất cũng lên tới vài chục triệu, tài chính Vọng Giang hiện nay dù bỏ ra hết cũng không có nhiều tiền đến thế.
Hứa Lập không thiếu tiền nhưng lại không thể lấy ra. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Như vậy đi, mai tôi lên ngân hàng xây dựng thị xã Tùng Giang một chút, tôi có chút quan hệ với giám đốc ngân hàng này, xem bọn họ có thể cho Vọng Giang vay chút tiền thu hồi đất không?