Nhưng trái ngược nếu như Sử Lâm bị bắt thì đó sẽ là quả tên lửa đánh vào chính trường Vọng Giang. Những người từng là đồng bọn với Sử Lâm nhất định sẽ sợ hãi, sẽ chủ động tự thú qua đó tăng nhanh việc phá vụ án tham ô, hối lộ ở Vọng Giang.
Gần hai tiếng sau khi Thang Tùng Minh gọi điện cho cục trưởng Cục công an Tùng Giang - Trương Quý Tường báo việc bắt Sử Lâm, Trương Quý Tường đột nhiên gọi tới nói Sử Lâm đã mất tích từ sáng nay, đến bây giờ vẫn không thấy đâu.
Sử Lâm đột nhiên mất tích quả thật làm cho Thang Tùng Minh chấn động trong lòng. Chẳng lẽ tin tức bị lộ nên Sử Lâm bỏ trốn thành công? Sử Lâm làm cảnh sát nhiều năm thì hắn nhất định có năng lực phản truy bắt. Nếu Sử Lâm thật sự bỏ trốn thì muốn bắt lại hắn đúng là rất khó khăn.
Đồng thời Cục công an Tùng Giang cũng thông báo tình hình tới hệ thống công an các huyện, thị thuộc Tùng Giang, yêu cầu các nơi phối hợp hành động của Cục công an thị xã tìm kiếm Sử Lâm. Mà Sử Lâm vốn là người thôn Du Thụ, xã Cần Kiệm – Vọng Giang, Vọng Giang càng thành nơi trọng điểm truy bắt Sử Lâm. Hơn nữa Trương Quý Tường còn tự mình gọi điện cho Hứa Lập, yêu cầu Hứa Lập tăng cường điều tra quê của Sử Lâm.
Theo lời lái xe Sử Lâm nói 3h chiều hôm qua y tự mình lái xe đưa Sử Lâm về quê. Lúc gần tới đầu thôn Sử Lâm đột nhiên bảo lái xe dừng lại, Sử Lâm xuống xe rồi bảo lái xe quay về Tùng Giang, còn bản thân Sử Lâm lại một mình đi về phía trước. Lái xe hỏi Sử Lâm sáng mai có cần tới đón không? Sử Lâm lúc đó trả lời “Không cần”, Sử Lâm định ở nhà hai ngày, lúc nào lên thị xã sẽ gọi bảo lái xe tới đón.
Nhưng sau chiều hôm qua không còn ai gặp Sử Lâm nữa. Vì nhanh chóng bắt Sử Lâm về quy án, Hứa Lập gặp mặt Triệu Quốc Khánh, yêu cầu trọng điểm điều tra quê của Sử Lâm. Việc này do Triệu Quốc Khánh tự mình ra mặt chạy tới thôn Du Thụ tiến hành điều tra.
Khi Triệu Quốc Khánh chạy tới thôn Du Thụ tiến hành điều tra, cảnh sát hỏi người dân nhưng không ai biết tung tích của Sử Lâm cả. Nói cách khác Sử Lâm ngày hôm qua xuống xe ở đầu thôn nhưng không vào thôn, bây giờ ở đâu không rõ.
Sau đó Triệu Quốc Khánh dẫn người đi tới chỗ hôm qua Sử Lâm xuống xe và tiến hành lục soát khu vực xung quanh. Do sáng sớm hôm qua Vọng Giang có mưa lớn nên dấu chân của Sử Lâm vẫn còn thấy rõ ràng. Mọi người đi theo dấu chân 2km tiến vào một ngọn núi bên ngoài thôn Du Thụ.
Khi mọi người tới một chỗ đầy cỏ xanh lại hoảng sợ vì cảnh trước mặt. Sử Lâm ngã trên đất, trong tay cầm súng, máu trên đầu đã ngừng chảy. Triệu Quốc Khánh vội vàng đi lên cẩn thận quan sát và chứng thực Sử Lâm dùng súng tự tử. Mà nơi Sử Lâm tự tử lại là mộ tổ Sử gia.
Tin tức này ngay sau đó được truyền về Vọng Giang, truyền về Tùng Giang và tạo thành chấn động không nhỏ. Hứa Lập cùng Thang Tùng Minh và Triệu Quốc Khánh ngồi họp bàn trong văn phòng. Thang Tùng Minh có thể nói rất khó hiểu khi Sử Lâm tự vẫn. Y thậm chí nghi ngờ Sử Lâm có phải bị người giết rồi tạo hiện trường giả không? Nếu không với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành của Sử Lâm thì sao không biết rõ tội của y chưa đáng bị xử tử hình, cho dù không muốn ở trong tù thì với sự hiểu biết của Sử Lâm dành cho hệ thống công an, hắn chạy trốn cũng không có vấn đề gì, sao Sử Lâm lại phải tự tử?
Triệu Quốc Khánh lại hiểu đôi chút về suy nghĩ của Sử Lâm. Đúng là Sử Lâm làm cảnh sát nửa đời nên hắn mới rõ cuộc sống của kẻ chạy trốn khó khăn gian khổ như thế nào. Nếu như để hắn đàng hoàng ra tòa xử rồi vào tù, Sử Lâm từng làm cục trưởng Cục công an sao có mặt mũi làm thế. Sử Lâm nhất định cho rằng như vậy thà giết mình đi cho xong, vì vậy Sử Lâm mới tự tử.
Sử Lâm mặc dù tự tử nhưng không có nghĩa việc điều tra y sẽ kết thúc. Nếu không điều tra rõ vấn đề của Sử Lâm thì đó là cắt đứt một mắt xích quan trọng trong vụ án khổng lồ Vọng Giang. Trong vấn đề mà Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh khai có rất nhiều điểm liên quan tới Sử Lâm. Không điều tra Sử Lâm thì cũng không thể tiến hành khởi tố Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh, không thể định tội bọn họ.
Cho nên tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh được sự phối hợp của cơ quan công an, Viện kiểm sát Tùng Giang, Vọng Giang đã dùng tốc độ cực nhanh xác minh các vấn đề phạm pháp của Sử Lâm, cố gắng khống chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất. Dù sao Sử Lâm đã chết, mọi người cũng không muốn làm quá.
Sau khi Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh bị bắt, Sử Lâm tự tử; Hứa Lập biết vụ án gây chấn động này coi như kết thúc, còn lại chỉ là chút con tôm tép tại Vọng Giang. Về phần các cán bộ lãnh đạo liên quan ở tỉnh, thị xã nhiều lắm chỉ bị cảnh cáo một phen chứ không lập án nhằm tránh mâu thuẫn tăng mạnh.
Chuyện phát triển đúng theo Hứa Lập suy đoán. Một tuần sau khi Sử Lâm tự sát, Thang Tùng Minh tìm Hứa Lập chào tạm biệt. Lãnh đạo gọi y rút về, các công việc còn lại giao cho Ủy ban kỷ luật, Viện kiểm sát Vọng Giang. Đồng thời cũng yêu cầu Thang Tùng Minh giao toàn bộ tài liệu điều tra, chứng từ liên quan, nhân chứng và người tình nghi giao cho ban ngành liên quan của Vọng Giang.
Hứa Lập, Lưu Hồng Đào, Triệu Quốc Khánh, Diêu Quế Tĩnh bày tiệc tối tiễn tổ điều tra. Về phần tại sao bọn họ rút sớm như vậy, mọi người cũng biết rõ cho nên trên bàn ăn không ai nói chuyện công việc, chỉ nói chuyện riêng. Mọi người coi như làm việc chung hơn tháng, tất cả đều thấy hợp ý nên bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, hòa thuận.
Chiều hôm sau Lưu Hồng Đào, Hứa Lập, Tô Quảng Nguyên, Diêu Quế Tĩnh, Triệu Quốc Khánh cùng với chánh văn phòng thị ủy Tiết Kiến Vĩ ngồi họp bàn với nhau tại phòng họp thị ủy nhằm nghiên cứu công tác xử lý vụ án Trịnh Quân Ba sau đâu sẽ làm như thế nào.
Không khí cuộc họp khá dễ dàng. Dù sao tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh đã đi, công việc bàn giao lại cho thị xã, đây có thể nói là cao độ tín nhiệm thị ủy, ủy ban thị xã, Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát Vọng Giang. Càng quan trọng hơn là không có tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh thì các công việc điều tra, khởi tố sẽ do Vọng Giang tự mình làm chủ; cũng có thể hoàn toàn giải trừ lo âu cho các cán bộ lãnh đạo đã ra tự thú.
Hứa Lập thấy tâm trạng Lưu Hồng Đào hôm nay khá tốt. Y không ngừng nở nụ cười, hơn nữa hôm nay ở đây không có ai khác nên Hứa Lập mở miệng trêu.
- Bí thư Lưu hôm nay có việc gì mà vui vẻ như vậy, nói cho chúng tôi nghe một chút đi.