- Sao thế này?
Chồng chủ quán vừa nãy bị Hứa Lập ném bát vào mặt như thấy được cứu tinh, hắn nhào tới trước mặt vị đại ca kia rồi dùng khăn lau nước canh trên mặt. Y gào khóc nói:
- Sơn ca, ngài đã tới, mấy hôm nay đại ca đi đâu? Đại ca phải làm chủ cho bọn em.
Sơn ca ngồi xuống ghế, một chân còn đạp vào ghế khác. Hắn nhìn thoáng qua đối phương nói.
- Tao đi đâu còn phải báo cáo với bọn mày ư? Mày cũng không xem mình là ai. Mày tránh xa tao ra một chút. Đây là bộ đồ mà ông mấy hôm trước đến Giang Ninh làm việc giúp lão đại và được lão đại thưởng, hơn chục ngàn một bộ đó, làm bẩn thì mày đền được sao?
Nói xong Sơn ca này trừng mắt nhìn Hứa Lập.
- Lão già, không ngờ lão từng này tuổi mà cũng đánh giỏi nhỉ, lão không sợ mất mạng ở đây ư?
Nói xong Sơn ca không thèm nhìn Hứa Lập nữa mà lấy một điếu thuốc ra đưa lên miệng, tên tiểu đệ ở bên vội vàng đi tới châm giúp hắn.
Hứa Lập thấy đối phương tới thì chuyện hôm nay chưa thể kết thúc. Cũng may bà lão vừa nãy thừa dịp loạn mà đi, trong quán chỉ còn có một mình mình là người ngoài, hắn càng không có gì phải băn khoăn. Hứa Lập cũng ngồi xuống quan sát tên Sơn ca kia.
- Sơn ca hỏi mày, mày không nghe thấy à? Lão già, mày có phải muốn chết không?
Không đợi Sơn ca mở miệng nói, tên tiểu đệ phía sau đã mắng.
- Ồ, các vị còn trẻ như vậy không sợ chết, tôi từng này tuổi còn sợ gì chứ?
- Mày.
Tên tiểu đệ vừa mở miệng không ngờ lão già này ngang bướng đến thế. Bên mình nhiều người mà lão già đó còn dám cãi lại. Y vừa nói vừa định tiến lên dạy cho Hứa Lập một bài học, chẳng qua y vừa tiến được một bước đã bị Sơn ca kéo lại.
- Lão già, nhìn lão cũng không phải người bình thường, không biết gọi là gì? Cho cái tên.
Sơn ca cẩn thận hỏi. Trong khoảng thời gian này cấp trên mấy lần nói với y là thời kỳ này khá căng thẳng, nhất định không được gây chuyện. Nếu ai gây chuyện thì tự mình xử lý, lão đại sẽ không có thời gian chùi mông giúp. Mà Sơn ca thấy lão già này có thể đánh ngã năm sáu tên trẻ tuổi thì cũng sợ chọc vào người không thể chọc.
Hứa Lập cũng không để ý, hắn cười nói:
- Tôi chỉ là một lão già bình thường, không quen với cậu, cần gì phải nói cho cậu biết.
Sơn ca nghe xong không khỏi tức giận, lão già này quá coi thường mình, hắn tưởng mình là ai chứ? Là Thành Long hay Lý Liên Kiệt? Dù bọn họ thật sự ở đây, bên mình có hơn 20 huynh đệ cũng đủ làm thịt đối phương. Mà mình hàng tháng thu tiền bảo kê ở khu vực này, hôm nay nếu không thể xử lý lão già này thì về sau mình còn làm ăn ở nhà ga thế nào được?
- Lão già, lão rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, như vậy chớ có trách tôi không khách khí. Lên, đánh cho tao, không đánh chết là được.
Sơn ca đưa tay ném điếu thuốc trong tay xuống và ra lệnh cho tiểu đệ đánh Hứa Lập.
Đám tiểu đệ của hắn không phải mấy người ở quán này có thể so sánh được. Những người này đều đã gặp qua máu, đánh nhau đều tàn nhẫn, vừa lên đã đánh các đòn hiểm vào Hứa Lập. Có tên đập vào đầu Hứa Lập, có tên đá vào háng Hứa Lập, tóm lại đánh chiêu nào cũng là trí mạng.
Chẳng qua đám côn đồ này đối với Hứa Lập mà nói như dê đưa vào miệng hổ. Nơi đây hơi chặt, xung quanh toàn bàn ghế nên chỉ có bốn tên lao được tới trước mặt Hứa Lập.
Hứa Lập mỉm cười, hắn vung tay túm lấy tay tên đang đấm vào mặt mình, hắn hơi dùng sức khiến tay tên kia trật khớp, tên này coi như không có năng lực đánh nhau tiếp. Tên khác đá vào háng, Hứa Lập thầm tức tên này quá ác độc. Mình mà bị đá trúng thì còn có thể cưới vợ ư? Vì thế hắn cũng vung chân đá nhưng đá sau tới trước, chân đá mạnh vào háng đối phương. Cú đá này Hứa Lập dùng bốn phần sức lực khiến đối phương bị đá bay ra ngoài 2m rồi mới ngã xuống một chiếc bàn.
Sau khi giải quyết hai tên, hai tên còn lại mới tới được trước mặt Hứa Lập. Hai tên này chia làm hai phía trái phải đánh vào sườn Hứa Lập. Hứa Lập càng không gấp, hắn lui người ra sau, hai tay nhẹ nhàng túm tay hai tên và vung lên. Chỉ thấy tay hai tên va vào nhau, người bốn phía thậm chí nghe thấy tiếng xương vỡ.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, bốn tên thanh niên đánh một ông lão mà lại bị thương hết. Nhìn bốn tên ôm vết thương rên rỉ, người khác không khỏi có chút chần chờ . Tất cả mọi người nhìn về phía Sơn ca, chờ Sơn ca quyết định. Mà người vây xem lại không ngừng hô hay
- Con mẹ nó, nhìn tao làm gì, cầm ghế đập nó. Hôm nay không đánh cho lão già này thành tàn tật thì chúng ta còn có thể thu tiền bảo vệ ở đây sao? Tới lúc đó dù lão đại không tìm chúng ta tính sổ, chúng ta cũng có mẹ gì mà ăn.
Sơn ca mắng, hắn cũng hiểu hôm nay nếu không xử lý được lão già này thì sợ rằng ngày mai việc truyền khắp thị xã. Đến lúc đó địa vị của Sơn ca này sẽ không còn, sẽ thành trò cười cho cả thị xã. Một đám thanh niên không xử được một lão già thì ở Vọng Giang này ai còn sợ hắn.
Đám tiểu đệ còn lại nghe Sơn ca nói đều rút vũ khí bên người ra. Có tên còn lấy ra thanh đao dài hơn mét, có tên cầm ống tuýp dài, tên không cầm chạy vào bếp lấy dao, lấy ghế lao tới.
Hơn 20 tên cầm vũ khí lao vào Hứa Lập, chỉ còn mình Sơn ca vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Theo hắn thấy Hứa Lập dù lợi hại tới đâu cũng chỉ có một người. Một lão già hơn 70 tuổi bị hơn 20 tên tiểu đệ cầm vũ khí của mình thì chắc hai ba phút sau lão già đó sẽ quỳ xuống đất xin tha. Tới lúc đó mình lấy tay hay chân của lão giờ?
Ngay lúc Sơn ca còn đang cân nhắc xử Hứa Lập như thế nào thì hơn 20 tên tiểu đệ của hắn không ngừng ngã xuống. Tuy nói hơn 20 tên lao vào Hứa Lập nhưng không gian có hạn nên chỉ có vài tên cùng lao vào Hứa Lập được mà thôi. Hứa Lập thấy đối phương cầm vũ khí nên càng không nương tay. Hắn nhấc ghế chủ động lao tới, tên nào ở trước mặt đều bị đánh, không ai chịu được một chiêu của hắn.