- Đại ca, đây là quyển sổ tôi lục được ở chỗ trốn của Trịnh Quân Ba, mời lãnh đạo xem.
Văn Thiên thấy Hứa Lập cẩn thận như vậy thì biết trong sổ ghi chép gì đó rất quan trọng. Nhưng khi mở ra đọc vài tờ Văn Thiên vẫn sợ hãi. Quyển sổ từng trang từng trang một đều ghi thời gian, địa điểm, đối tượng mà Trịnh Quân Ba hối lộ. Tổng cộng có hơn 100 người, mỗi lần hối lộ ít nhất là vài chục ngàn, thời gian ghi chép kéo dài hơn năm năm.
Chức vụ các người trong này không có ai từ cấp phó trưởng phòng trở xuống cả. Với quyền lực của Trịnh Quân Ba ở Vọng Giang thì những người như vậy hắn căn bản không cần hối lộ, lấy lòng, cho nên những người nhận hối lộ ít nhất cũng là cấp trưởng phòng. Văn Thiên ở trong đó cũng thấy không ít người mình quen, những người này đều là nhân vật có thực quyền ở tỉnh ủy, ủy ban tỉnh. Trịnh Quân Ba có thể đi thông cửa mấy người này là điều không phải ai cũng làm được.
- Đã ai xem quyển sổ này chưa?
Văn Thiên mở tới giữa nhìn thấy một cái tên làm y rất giật mình, nếu quyển sổ này truyền ra sợ rằng không chỉ có Vọng Giang, mà ngay cả chính trường toàn tỉnh cũng chấn động, không biết bao người vì thế mà ngã ngựa.
- Chỉ có mình tôi.
- Vậy còn đỡ.
Văn Thiên suy nghĩ một chút nói:
- Tôi tạm thời giữa quyển sổ này, sau khi về cậu phải coi như chưa từng xem. Chuyện quan hệ quá rộng, đừng nói là cậu ngay cả tôi cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Nếu danh sách truyền ra thì hậu quả không ai đoán được.
- Tôi hiểu.
Hứa Lập mang quyển sổ lên cho Văn Thiên chính là biết mình có giữ nó cũng không có tác dụng gì, ngược lại chỉ mang họa vào thân.
Lúc này vợ Văn Thiên cũng đã về, Văn Thiên cất sổ vào cặp và nói.
- Đi thôi, chúng ta ăn cơm.
Hứa Lập và Văn Thiên rất ăn ý không nhắc tới quyển sổ. Ăn xong Hứa Lập cáo từ bắt xe tới một khách sạn ở qua đêm.
Sáng hôm sau Hứa Lập cũng không cần về Vọng Giang gấp. Trịnh Quân Ba đã bị bắt, việc điều tra do Cục công an và Ủy ban kỷ luật tiến hành, Hứa Lập có về cũng không giúp được gì. Lại nói mình sau khi tới Vọng Giang nhận chức nhưng vì việc điều tra Trịnh Quân Ba mà hơn nửa tháng không về Vọng Giang. Mặc dù tối mỗi ngày mình đều gọi điện cho Phạm Ngọc Hoa nhưng quan hệ của mình và cô mới xác định không lâu, hắn liền được điều tới Vọng Giang nhận chức, hai người ở chung thì ít, xa nhau thì nhiều. Hắn muốn nhân thời gian này về an ủi cô.
Về tới nội thành Tùng Giang, Hứa Lập bảo lái xe Tiểu Lưu đưa mình tới bến xe, sau đó đối phương về Vọng Giang còn mình mai sẽ tự lái xe về. Tiểu Lưu còn có chút xấu hổ nói:
- Thị trưởng Hứa, hay là tôi tìm chỗ ở một ngày, sáng mai tôi quay lại tìm ngài và cùng ngài về Vọng Giang?
- Không cần, trong thời gian này cậu theo tôi đi khắp nơi, cũng không có ngày nghỉ, cậu về nhà chơi với gia đình đi. Mai tôi tự lái xe về là được.
Tiểu Lưu sờ sờ đầu xấu hổ rời đi. Hứa Lập lúc này mới lái xe tới khu thương mại mua đồ. Mình đã lâu không về thăm Kế Xuân Mai, mặc dù cô là người hiểu biết, biết mình bận bịu công việc nhưng mình không thể đi tay không gặp cô chứ? Đỗ xe xong, Hứa Lập trực tiếp vào siêu thị lớn nhất Tùng Giang, đi lên tầng hai nơi bán quần áo, đồ trang sức, hắn chuẩn bị mua quà tặng Kế Xuân Mai.
Mặc dù bây giờ là thời kỳ mở cửa, đàn ông vào cửa hàng thời trang nữ không phải việc mới lạ, nhưng Hứa Lập chỉ đi có hai ba cửa hàng đã có thể cảm nhận được người xung quanh và nhân viên bán hàng đều nhìn mình với ánh mắt khác lạ. Nếu không phải Hứa Lập ăn mặc lịch sự thì sợ đã sớm bị người đuổi ra ngoài. Hứa Lập không dám vào cửa hàng thời trang nữ nữa, hắn chỉ có thể vào một cửa hàng bán cả đồ nam, nữ. Đi quanh hơn nửa tiếng Hứa Lập rốt cuộc mua được một chiếc ví, thanh toán xong rồi đi ra ngoài.
Nhưng khi Hứa Lập đang đi cầu thang xuống lầu lại vô tình nhìn thấy một bóng hình quá quen thuộc đi ở cầu thang đối diện. Theo hai chiếc thang tự vận chuyển, người kia càng lúc càng gần. Hứa Lập rất nhanh nhận ra đó là Kế Xuân Mai – người phụ nữ mình đã mấy năm không gặp.
Kế Xuân Mai tuy mấy năm không gặp nhưng vẫn trẻ trung xinh đẹp, chỉ có cách ăn mặc không còn quá gợi cảm, hở như trước. Cô mặc chiếc váy màu trắng ngắn tay rất bình thường. Nếu dựa theo kinh nghiệm năm nào lúc Hứa Lập mới gặp cô, cô khi ấy mặc váy dài nhất đều là trên gối 10cm, nhưng bây giờ váy dài tới mắt cá chân. Hứa Lập không khỏi có chút khó hiểu, không biết ai làm cô thay đổi nhiều như vậy?
Lúc này Kế Xuân Mai cũng thấy được Hứa Lập. Hai người đối mặt nhìn nhau, Hứa Lập khẽ mỉm cười. Mặc dù năm đó Kế Xuân Mai cho mình dùng thuốc mới khiến mình quan hệ với cô, chẳng qua sau đó Kế Xuân Mai chủ động rời khỏi xã Nhị Đạo, cô đã biến mất khỏi cuộc sống của hắn. Hứa Lập cho rằng Kế Xuân Mai không muốn có quan hệ gì với mình nữa nên cũng không chủ động đi tìm cô. Hôm nay ngẫu nhiên gặp được, Hứa Lập cũng không suy nghĩ nhiều, chuyện năm đó hắn coi như một giấc mơ mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới Kế Xuân Mai khi thấy Hứa Lập sửng sốt, sau đó cô hơi hoảng hốt, đây không giống tính cách của cô. Kế Xuân Mai hơi bất an nên chân bước hụt, cô thoáng cái va vào một người phụ nữ hơn 50 tuổi đang ôm một bé trai.
Bé trai bị va vào nhưng không khóc, ngược lại còn đưa hai tay về phía Kế Xuân Mai. Kế Xuân Mai nhìn Hứa Lập, cô không định ôm đứa bé nhưng người phụ nữ ôm đứa bé lại đẩy đứa bé vào trong lòng Kế Xuân Mai. Hứa Lập có thể nghe thấy người phụ nữ kia oán giận nói:
- Tiểu Mai, bé tìm con này, con mau ôm một chút đi.
Kế Xuân Mai luống cuống tay chân bế lấy đứa bé, nhỏ giọng dỗ đứa bé. Cô lúc này cũng không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Lập.
Nhưng người phụ nữ kia còn không ngừng lẩm bẩm gì đó, Kế Xuân Mai đành phải nói:
- Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa.
Hứa Lập coi như hiểu đứa bé kia là con của Kế Xuân Mai, người phụ nữ kia là mẹ của Kế Xuân Mai. Hứa Lập hơi khó hiểu, không biết Kế Xuân Mai kết hôn khi nào. Trông đứa bé đã khoảng hai tuổi, chắc là Kế Xuân Mai kết hôn khi vừa rời khỏi Giang Ninh.
Hứa Lập thoáng cái thấy chua xót trong lòng nhưng hắn lại khẽ mỉm cười, xem ra đúng là người không ăn nho lại nói nho chua. Kế Xuân Mai kết hôn có quan hệ gì với mình chứ, mình còn ghen ư, còn thấy chua xót ư? Chẳng qua hình ảnh gợi cảm năm nào của Kế Xuân Mai lại hiện lên trong đầu Hứa Lập.