- Tiểu Trịnh, chuyện hôm nay không phải anh không nể mặt chú, anh cũng không lấy lý do gì cả, anh về trước. Chú mau tới bệnh viện kiểm tra, đừng bị bệnh là tốt nhất. Chú cẩn thận.
Nói xong Đổng Dương Minh cũng đi, cả căn phòng chỉ còn lại mình Trịnh Quân Ba.
Lúc này nhân viên nhà hàng thấy khách trong phòng đi hết nên không biết làm gì. Bọn họ đã gọi món nhưng người đi thì thanh toán kiểu gì. Ả nhân viên bạo gan đi hỏi Trịnh Quân Ba.
- Trịnh ca, em mang đồ ăn lên nhé.
- Mang? Mang mẹ mày à? Không thấy còn mỗi mình ông sao?
Trịnh Quân Ba nói xong tức giận vung tay ném một chiếc chén trên bàn vào tường. Hôm nay y vốn định dò xét tân thị trưởng, xem có khả năng kéo gần quan hệ hay nhưng không ngờ cuối cùng lại như thế này, tức chết mình. Y ném chén trà cũng nguôi giận đôi chút. Y nhìn ả nhân viên đang run lập cập đứng bên nói.
- Thôi, bảo chủ nhà hàng là ghi vào sổ cho tôi.
Ả nhân viên phục vụ là người địa phương nên biết uy danh của Trịnh Quân Ba. Ả vốn nghĩ hôm nay mình sẽ thảm, nếu Trịnh Quân Ba không thanh toán thì mình đâu dám đòi hắn, cuối cùng mình phải bỏ tiền ra đền. Mà một năm mình làm cũng sợ là không bằng bữa ăn này. Nghe thấy Trịnh Quân Ba sẽ thanh toán, ả nhân viên như nghe thấy tiếng kinh phật, ả vội vàng gật đầu rồi chạy ra ngoài tìm chủ.
Trịnh Quân Ba đứng một mình trong phòng thở dài một tiếng rồi cầm áo khoác chuẩn bị đi về. Nhưng y lại đột nhiên cảm thấy người mình hơi đâu, y sờ đầu thấy đúng là nóng hơn nữa cổ họng khô, rát, ngực nặng, chẳng lẽ mình nhiễm Sars thật sao? Trịnh Quân Ba không khỏi hoảng sợ vì suy nghĩ này. Không phải chứ, mình trước vẫn khỏe mà, sao đột nhiên nhiễm Sars được? Trịnh Quân Ba tự an ủi mình và đi nhanh ra khỏi nhà hàng.
Mấy ngày liên tiếp Hứa Lập không nghe Đổng Dương Minh nhắc đến Trịnh Quân Ba, Hứa Lập còn đặc biệt tới văn phòng hỏi Đổng Dương Minh về việc của Trịnh Quân Ba. Đổng Dương Minh lại cười khổ một tiếng nói với Hứa Lập là Trịnh Quân Ba mấy hôm nay người mệt nên ở nhà không ra ngoài. Hứa Lập nghe xong cười thầm một tiếng, hắn xoay người về văn phòng.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh từ khi Hứa Lập tới Vọng Giang nhận chức, mà đám người Trịnh Quân Ba cũng vì Trịnh Quân Ba một mực ở nhà dưỡng bệnh nên không tìm tới làm phiền Hứa Lập.
Trong nửa tháng này hình tượng nhát gan, sợ việc của Hứa Lập tối hôm đó cũng được truyền ra. Ủy ban Vọng Giang có tổng cộng sáu phó thị trưởng, mỗi phó thị trưởng phụ trách mảng công việc của mình. ngoài Đổng Dương Minh ra thì bất kể phó thị trưởng nào tới báo cáo xin chỉ thị công việc của Hứa Lập, Hứa Lập không hề có một câu không đồng ý, hắn chỉ nói:
- Tốt, tốt tốt. Tôi vừa mới tới Vọng Giang không lâu, nếu không chờ tôi cùng phó thị trưởng Đổng nghiên cứu một chút rồi trả lời anh/chị…
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi Hứa Lập đã chiếm được biệt hiệu “Thị trưởng ba tốt” hơn nữa biệt hiệu này bây giờ ở Vọng Giang không ai không biết. Vốn tưởng thị trưởng mới của Vọng Giang còn trẻ sẽ có hành động mạnh nhưng chỉ sau nửa tháng đã khiến rất nhiều người thất vọng.
Nguyên thị trưởng Cát Vệ Lương mặc dù có đôi khi thỏa hiệp với đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh nhưng ở vấn đề mấu chối thì Cát Vệ Lương vẫn rất cứng. Mà đám người Đổng Dương Minh, Trịnh Quân Ba cũng biết nếu ép quá mức Cát Vệ Lương sẽ bắn ngược. Cho nên hai bên sau khi biết giới hạn của nhau thì khi làm việc đều cố gắng tránh kích thích mâu thuẫn quá mức, như vậy cả hai mới có thể bình yên vô sự.
Nhưng Hứa Lập đến Vọng Giang được nửa tháng mà việc lớn việc nhỏ đều tới bàn với Đổng Dương Minh, chỉ khi Đổng Dương Minh gật đầu thì Hứa Lập mới ký tên. Mọi người dần biết thói quen này của Hứa Lập, có việc gì không cần báo cáo với Hứa Lập trước mà tìm Đổng Dương Minh bàn bạc, chờ Đổng Dương Minh đồng ý rồi mới tìm tới đưa cho Hứa Lập ký.
Mà tác phong của Đổng Dương Minh ở Vọng Giang này không ai không biết, không ai không hiểu. Muốn tìm Đổng Dương Minh để làm việc thì dù là việc lớn hay nhỏ, việc công hay tư nếu không có lợi cho Đổng Dương Minh thì anh đừng mơ hắn sẽ đồng ý.
Sau nửa tháng Hứa Lập tới Vọng Giang, nhà Đổng Dương Minh thoáng cái náo nhiệt hơn nhiều, mỗi ngày có nhiều người xếp hàng trước cửa nhà Đổng Dương Minh. Nếu mọi người có đến trùng nhau cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười gật đầu là được. Dù sao người tới đây đều là có việc muốn nhờ Đổng Dương Minh giúp, không ai cười ai cả, không ai e ngại ai.
Chẳng qua Hứa Lập cũng nghe nói Trịnh Quân Ba đã khỏe lại, đã bắt đầu xuất hiện, Hứa Lập thầm nghĩ lần gặp mặt thứ hai chắc không còn xa. Nghĩ tới lần đầu gặp Trịnh Quân Ba, Hứa Lập không khỏi cười trộm. Theo Hứa Lập thấy Trịnh Quân Ba này chỉ là một kẻ không có đầu óc, tứ chi phát triển mà thôi. Y được như hôm nay là có kẻ đứng sau lưng lên kế hoạch giúp mà thôi, mà Đổng Dương Minh chỉ sợ là một trong số đó.
Nhìn Đổng Dương Minh càng lúc càng đắc ý, Hứa Lập cũng cười thầm, cứ đắc ý đi, càng đắc ý càng lộ nhiều sơ hở, càng như vậy mới có thể tạo ra mâu thuẫn với Trịnh Quân Ba. Trước đây khi Cát Vệ Lương ở Vọng Giang, Đổng Dương Minh và Trịnh Quân Ba hợp tác khăng khít để đối phó Cát Vệ Lương. Bây giờ Hứa Lập biến mình thành người không để ý tới công việc, công việc của ủy ban có thể nói do Đổng Dương Minh toàn quyền xử lý. Với lòng tham của Đổng Dương Minh và Trịnh Quân Ba, hai người này sớm muộn gì cũng phát sinh mâu thuẫn. Hứa Lập chỉ hy vọng ngày này tới càng sớm càng tốt.
Hứa Lập đến Vọng Giang nhận chức mới nửa tháng mà đã về Tùng Giang sáu bảy lần, đây một phần vì muốn làm Đổng Dương Minh, Trịnh Quân Ba chủ quan; phần khác là vì ở Vọng Giang này quá cô đơn. Hắn lẻ loi một mình tới Vọng Giang, bản thân là thị trưởng nên muốn tìm người nói chuyện cũng khó.
Hơn nữa thị trưởng lúc nào cũng phải chú ý hình tượng, căn bản không thể có quan hệ mật thiết với các đồng chí bên dưới được. Dù mình có chủ động nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng sẽ rất cẩn thận khi nói chuyện với mình, mình căn bản không nghe được tin tình báo có ích gì.