Nhâm Minh Sơn nhìn quanh phản ứng của mọi người, ngay cả Hứa Lập cùng Tô Quảng Nguyên cũng không mở miệng ngăn cản, y chỉ là một chánh văn phòng càng không có quyền nói này nói kia. Nhâm Minh Sơn đành nói:
- Nếu bí thư Định Bang còn có việc muốn nói thì mời ngài lên tiếng.
Vương Định Bang đương nhiên cũng thấy phản ứng của mọi người, y nhìn ra mọi người không có ấn tượng tốt gì với mình chứ càng đừng nói ủng hộ mình. Chẳng qua y không thèm để ý.
- Tôi cho rằng đồng chí Ngưu Thiết Kiện – trưởng phòng hành chính văn phòng thị ủy không còn thích hợp làm việc ở văn phòng thị ủy nữa.
Nói tới đây Vương Định Bang ngẩng đầu nhìn xem phản ứng của mọi người rồi định nói tiếp.
Không nghĩ tới Hứa Lập đột nhiên mở miệng nói:
- Không sai, đồng chí Ngưu Thiết Kiện quả thật không thích hợp tiếp tục công tác ở văn phòng thị ủy nữa.
Hứa Lập xen vào làm mọi người ngẩn ra, nhưng hắn đã nói tiếp.
- Trưởng ban thư ký Nhâm, anh công tác ở ủy ban thị xã nhiều năm, trước đó cũng đã từng làm việc ở văn phòng thị ủy thì phải.
Nhâm Minh Sơn không biết Hứa Lập muốn nói gì chẳng qua vẫn gật đầu nói.
- Đúng thế, tôi công tác ở văn phòng thị ủy bảy năm mới điều tới văn phòng ủy ban thị xã làm phó chánh văn phòng, làm năm năm bên ủy ban rồi được điều lại văn phòng thị ủy.
- Vậy anh chắc khá quen thuộc với trưởng phòng Ngưu. Trưởng phòng Ngưu tham gia công tác được 35 năm nhưng vẫn làm ở phòng hành chính không đi đâu cả, năm nay trưởng phòng Ngưu cũng đã 53 tuổi coi như là cao. Mặc dù phòng hành chính không thể thiếu trưởng phòng Ngưu, văn phòng thị ủy chúng ta mỗi ngày đều nhờ đến trưởng phòng Ngưu, nhưng chúng ta không thể để trưởng phòng Ngưu làm chức vị này tới khi về hưu được. Bây giờ cũng nên đổi một công việc nhẹ nhàng cho y, để y nghỉ ngơi. Tôi nghĩ chắc bí thư Định Bang có ý này.
Hứa Lập nói xong đợi Vương Định Bang đáp lời.
- Tôi ..
Vương Định Bang chỉ nói được một chữ rồi không nói ra lời. Vương Định Bang hận tới nghiến răng nghiến lợi, mình có ý gì mọi người ngồi đây đều rõ. Mình là muốn cách chức Ngưu Thiết Kiện để coi như mồi lửa đầu tiên khi mình lên làm phó bí thư thị ủy Vọng Giang, cũng là cho những người khác thấy mình không phải tới làm bù nhìn, kẻ đắc tội mình nhất định sẽ có chuyện. Nhưng Hứa Lập lại đổi trắng thay đen, chẳng những không cách chức mà còn muốn trọng dụng Ngưu Thiết Kiện. Mà những người khác ngồi đây không ai mở miệng giải vây cho Vương Định Bang cả. Mình chỉ là phó bí thư thị ủy hơn nữa mới tới Vọng Giang, cả về danh vọng hay kinh nghiệm đều không thể so sánh với Hứa Lập, vì thế Vương Định Bang cũng không dám trở mặt phản bác Hứa Lập.
Nhìn mặt Vương Định Bang đỏ lên vì tức tối, Hứa Lập cười thầm một tiếng, muốn đấu với tôi ư, chờ mấy năm nữa đi.
Chút tâm tư của Vương Định Bang, Hứa Lập đương nhiên biết rõ vì vậy hắn mới lên tiếng cắt ngang lời Vương Định Bang, dội gáo nước dập tắt ngọn lửa Vương Định Bang định châm, làm hắn không đốt cháy được. Nếu chờ Vương Định Bang nói hết thì người ở đây sợ là không ai sẽ vì Ngưu Thiết Kiện mà đắc tội với Vương Định Bang; Vương Định Bang có chỗ dựa ở trên cơ mà. Mình tỏ thái độ trước cũng sẽ khiến người khác biết nên làm như thế nào.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát mọi người đều không nói chuyện, mà Hứa Lập vẫn nhìn Vương Định Bang. Vương Định Bang cũng cắn răng không mở miệng. Nhâm Minh Sơn thấy cứ như vậy cũng không ổn, y phải lên tiếng giảng hòa vì ai bảo cấp bậc của y là thấp nhất tại nơi này.
- Trưởng phòng Ngưu vất vả mấy chục năm đúng là nên đổi một vị trí thích hợp khác, chỉ là đổi y tới ban ngành nào thì mới thích hợp?
Nhâm Minh Sơn chuyển đề tài, bây giờ không phải là việc cách chức Ngưu Thiết Kiện mà là nên an bài Ngưu Thiết Kiện như thế nào cho thích đáng. Như vậy cũng tránh cho việc mâu thuẫn giữa Hứa Lập và Vương Định Bang thăng cấp.
Vương Định Bang âm thầm cắn răng nói “Hứa Lập, chờ đó, tao sớm muộn cho mày biết mặt. Còn cả mấy thằng Tô Quảng Nguyên, Phương Bách Niên nữa, món nợ này tao sẽ tính”
Mặc dù hận Hứa Lập nhưng Vương Định Bang không dám lộ ra ngoài mặt.
Hứa Lập căn bản không thèm để ý tới cảm nhận của Vương Định Bang. Vương Định Bang tới Vọng Giang muốn gây rối chẳng lẽ mình còn phải phối hợp y sao?
- Ban ngành cụ thể nào thì phải nghe ý kiến của mọi người, lão Hà, anh thấy vị trí nào bây giờ là thích hợp?
Hà Trường Giang mặc dù hôm nay đã cơ bản bị bài trừ khỏi cấp lãnh đạo Vọng Giang, hội nghị thường vụ bình thường y cũng không có quyền tỏ ý kiến, ngay cả mảng nhân sự do y phụ trách bây giờ cũng nghe hết lời Hứa Lập. Nhưng tố chất cơ bản của y vẫn có, y nắm rõ tình hình cán bộ lãnh đạo các ban ngành trong thị xã. Hà Trường Giang cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Phó cục trưởng Tiền – cục lương thực tháng sau sẽ lui, còn cả Cục giám sát an toàn lao động cũng thiếu một phó cục trưởng.
Hứa Lập nghe vậy nói.
- Trưởng phòng Ngưu công tác ở phòng hành chính nhiều năm, văn phòng thị ủy chúng ta cũng nhiều năm không xảy ra vụ hảo hoạn, mất cắp nào. Tôi thấy để Ngưu Thiết Kiện tới cục giám sát an toàn lao động đi, coi như là ngành y quen thuộc. Mặc dù y không quản bên thị ủy nhưng y cũng là quản công tác sản xuất an toàn của thị xã, mọi người có ý kiến gì không?
Hứa Lập đã tỏ thái độ khiến những người khác đều gật đầu ngoài Vương Định Bang. Ngưu Thiết Kiện công tác hơn nửa đời, mọi người có ai là không vui vẻ khi y có kết quả tốt?
- Vậy là được, lão Hà sau khi về làm một báo cáo để chúng ta thảo luận trong hội nghị thường vụ sắp tới. Nếu mọi người đều đồng ý thì chính thức ra quyết định bổ nhiệm.
Hứa Lập vừa nói vừa nhìn thoáng qua Vương Định Bang.
Lúc này Vương Định Bang cúi đầu không nói một câu, chẳng qua mọi người đều có thể cảm nhận được cơn tức giận của Vương Định Bang. Chẳng qua cái này có thể trách được ai, Hứa Lập tuy còn trẻ, tuy mới tới Vọng Giang chưa đầy năm nhưng ở Vọng Giang hôm nay đừng nói là trong hội nghị ban bí thư, hội nghị thường vụ thị ủy, thậm chí là trong toàn bộ cán bộ lãnh đạo, Đảng viên Vọng Giang ũng có uy vọng vượt trội. Vương Định Bang mới tới đã muốn chống đối Hứa Lập ư? Không biết tự lượng sức.