Mục lục
Trọng Sinh Vi Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Lập nằm ở một giường lớn trong khách sạn, nghe điện thoại xong mới để điện thoại một bên. Hứa Lập phát hiện mọi chuyện càng ngày mình càng không khống chế được, mình đã hạ quyết tâm không quấy rầy cuộc sống Lữ Tĩnh nhưng khi nghe trong điện thoại Lữ Tĩnh vừa khóc vừa nói thì mình không khống chế được tâm tình.

Ngày hôm qua tiếp xúc Hứa Lập biết bình bóng kia dù mình đã cất giấu trong lòng nhưng giờ lại hiện lên rõ ràng trong đầu, khắc vào tim mình. Lúc này Hứa Lập không biết đối mặt với Lữ Tĩnh thế nào, dù biết trốn tránh không phải là biện pháp nhưng mình cũng không thể nói với Lữ Tĩnh là mình đã có bạn gái, thậm chí ở nước Anh còn có tình nhân cùng con trai lại vô liêm sỉ nói: Anh thích em, Hứa Lập thật không nói được.

Hứa Lập có chút hận ông trời, sao lại để mình hết lần này đến lần khác gặp lại Lữ Tĩnh, nếu như không gặp thì mình còn có Phạm Ngọc Hoa, Kế Xuân Mai, không có mặt mũi đi tìm Lữ Tĩnh, càng không thể xuất hiện quan hệ cùng cô, giờ mình cũng không phải khổ. Chuyện hết lần này đến lần khác xảy ra như vậy Hứa Lập biết sớm muộn gì cũng phải đối diện với sự thật, bây giờ phải chuẩn bị thật tốt mà thôi.

Một đêm Hứa Lập trằn trọc cũng qua, mà nhà Lữ Tĩnh từ khi Lữ Thiết Sinh bị tai nạn rốt cuộc cũng có một đêm ngủ ngon.

7 giờ sáng hôm sau Hứa Lập đi ra ngoài mua cháo và bánh bao mang vào bệnh viện. Dù trong phòng bệnh đặc biệt có bữa sáng nhưng phòng ăn ở bệnh viện là kinh doanh nên nấu ăn cũng không tập trung cũng không so sánh được với đồ ăn bên ngoài.

Hứa Lập vào phòng bệnh thì thấy Lữ Tĩnh và mẹ đang ngồi bên Lữ Thiết Sinh nói chuyện cười đùa, mấy ngày qua bao phủ nhà họ cũng tiêu tan hết, niềm vui lại về trên khuôn mặt họ.

Mẹ Lữ Tĩnh thấy Hứa Lập tới liền đứng lên nói cảm ơn:

- Tiểu Hứa, cảm ơn cậu, cậu là ân nhân của nhà chúng tôi.

- Bá mẫu, đừng nói vậy, cháu là bạn Lữ Tĩnh, việc này lên làm mà. Cháu mua cháo và bánh báo mọi người ăn sáng đi, có khi bá phụ cũng đói bụng, chờ đến khi phẫu thuật xong thì bá phụ đói lắm rồi.

Lữ Tĩnh nhận cháo và bánh bao từ tay Hứa Lập, bà liếc lén Hứa Lập một cái, Lữ Tĩnh có thể nhận thấy ánh mắt cha mẹ nhìn Hứa Lập như nhìn con rể vậy? Cũng không trách cha mẹ Lữ Tĩnh hiểu lầm, nếu là bạn bè bình thường sao có thể giúp đỡ như vậy?

Nhưng Hứa Lập từ đầu tới cuối cũng không nói rõ với cha mẹ, mình cũng không hỏi được, chỉ có mình ở giữa khó chịu không biết nên cư xử thế nào với Hứa Lập.

Hứa Lập cảm nhận được ánh mắt hận của Lữ Tĩnh nhưng chỉ biết âm thầm nói tiếng xin lỗi. Hứa Lập biết có một số việc không thể tiếp tục nếu không chỉ có thể càng ngày càng phức tạp.

8 giờ Lâm Cang dẫn theo vài bác sĩ và y tá tới phòng bệnh, Lâm Canh và Hứa Lập sau khi chào hỏi nhau liền đi tới trước giường Lữ Thiết Sinh. Nhìn người nhà họ Lữ có chút khẩn trương liền cười nói với Lữ Thiết Sinh:

- Lão đệ, hãy thả lỏng, kết quả xét nghiệm của cậu đều tốt, có thể phẫu thuật ngay. Vết thương này của cậu không nghiêm trọng lắm, cứ tin tôi, chỉ cần nửa năm là cậu có thể đi như người bình thường.

Nghe Lâm Canh cam đoan người nhà họ Lữ mới tươi cười. Đây cũng là do Lâm Canh nể mặt Hứa Lập, đồng thời cũng là do Lâm Canh tự tin với mình nếu không có bác sĩ nào cam đoan kết quả phẫu thuật với bệnh nhân chứ?

9 giờ Lữ Thiết Sinh được đưa vào phòng phẫu thuật, Hứa Lập, Lữ Tĩnh và mẹ Lữ Tĩnh ngồi bên ngoài chờ đợi kết quả. Trên cửa phòng phẫu thuật có chữ phát sáng: Phòng phẫu thuật. Lữ Tĩnh nắm chặt tay mẹ trong lòng lại rất khẩn trương.

Đến trưa Hứa Lập nói mình đi mua đồ ăn cho Lữ Tĩnh và mẹ Lữ Tĩnh thì hai người lắc đầu, Lữ Thiết Sinh chưa ra khỏi phòng phẫu thuật thì hai người không có tâm tình nào mà ăn cơm. Hứa Lập giải thích hết sức với hai người không được liền ngồi cùng hai người ngoài cửa.

Đến 2h chiều Lâm Canh đẩy cửa phòng phẫu thuật đi ra, Hứa Lập và Lữ Tĩnh đứng lên, mẹ Lữ Tĩnh cũng muốn đứng lên nhưng hai chân nhũn ra. Hứa Lập và Lữ Tĩnh nâng mẹ cô dậy, ba người đứng trước mặt Lâm Canh.

Lâm Canh cười nói:

- Ổn rồi, phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ cần theo dõi nửa tháng là có thể về nhà tĩnh dưỡng, nếu không có gì bất thường xảy ra thì chỉ nửa năm chân bệnh nhân có thể khôi phục hoàn toàn.

Nghe tin tốt Lữ Tĩnh và mẹ thở dài một hơi, mẹ Lữ Tĩnh kích động quỳ xuống dưới chân Lâm Canh cảm ơn. Dù không biết Hứa Lập nhà họ Lữ có quan hệ gì nhưng thấy hắn nhiệt tình như vậy hẳn là quan hệ không xa, Lâm Canh thấy mẹ Lữ Tĩnh làm đại lễ như vậy liền ngăn mẹ Lữ Tĩnh lại:

- Em dâu, đừng làm thế, nếu cô muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiểu Hứa.

Lâm Canh nói xong thì đi khỏi.

Lúc này y tá đẩy Lữ Thiết Sinh ra khỏi phòng phẫu thuật, thuốc tê vẫn còn tác dụng lên Lữ Thiết Sinh chưa tỉnh. Mọi người đi về phòng bệnh Lữ Thiết Sinh, Lữ Tĩnh và mẹ ngồi cầm tay hai bên Lữ Thiết Sinh, cẩm nhận được bàn tay ấm áp Lữ Thiết Sinh, giờ mới cảm nhận được tình cha con tình vợ chồng, cảm giác lúc này thật tốt.

Ngồi trong phòng bệnh không lâu thì cánh cửa phòng có người mở ra, chính là người thân và bằng hữa của Lữ Thiết Sinh đi từ Huệ An tới đây thăm Lữ Thiết Sinh.

Lữ Tĩnh và mẹ đi đến nói chuyện với mọi người, y tá ở bên chăm sóc Lữ Thiết Sinh nhíu mày nói:

- Xin lỗi, người bệnh giờ chưa tỉnh không thể để tiếng ồn ảnh hưởng, mọi người có thể đi ra ngoài nói chuyện.

Lữ Tĩnh liền đưa mọi người đi ra ngoài nói chuyện như lời y tá nói, Lữ Tĩnh làm y tá nên biết khi người bệnh vừa phẫu thuật thì cần chú ý điều gì. Cũng vì nằm ở phòng bệnh đặc biệt nếu không Lữ Thiết Sinh vừa làm phẫu thuật lớn xong sẽ phải đưa và phòng hậu phẫu. Nhưng đây là phòng bệnh đặc biệt các thiết bị đều không thiếu, hơn nữa điều kiện so với phòng hậu phẫu tốt hơn nhiều. Lữ Thiết Sinh cũng nhờ được đưa về phòng này nếu không ngay cả Lữ Tĩnh và mẹ cũng không có cơ hội gặp Lữ Thiết Sinh sớm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK