Văn Hồng Vĩ nghe thấy tiếng của lãnh đạo, y vội vàng nói.
- Thị trưởng Hứa, có chuyện gì vậy?
- Công tác khai thác rừng các anh chuẩn bị thế nào rồi?
- Cũng chuẩn bị xong rồi. Chúng tôi đã điều nhân viên từ các lâm trường thành lập một đội công tác gồm hơn 50 người do Hoàng Kiệt làm đội trưởng. Chỉ cần thị trưởng Hứa ra lệnh một tiếng là bọn họ có thể lập tức lên núi chặt cây.
Văn Hồng Vĩ rất tự tin vào công việc này. Y cũng biết đây là chuyện thị trưởng quan tâm nên không thể không chú tâm. Tất cả công việc đều hoàn thành thật tốt nên y không sợ lãnh đạo hỏi.
- Ừ, vậy việc trồng cây sang năm đã chuẩn bị xong chưa?
Khai thác rừng thì đơn giản, chỉ cần dùng cưa máy hét lên là cây đổ, nhưng muốn để rừng được khai thác rồi khôi phục nguyên dạng thì không có mấy chục, mấy trăm năm là điều không thể nào.
Cho nên Hứa Lập không chỉ có quan tâm vấn đề nguyên liệu của công ty Shunin, hắn càng quan tâm là sau khi khai thác thì làm sao khiến rừng nhanh khôi phục nguyên dạng.
- Đã chuẩn bị xong, toàn bộ tiến hành chuẩn bị theo bản quy hoạch quản lý rừng, cam đoan các nơi khai thác năm nay thì sang năm sẽ được trồng mới hoàn toàn. Vài chục năm sau các khu vực đó sẽ lại có những cây rừng mới mọc lên.
Văn Hồng Vĩ đáp.
- Ừ, đội kiểm lâm của các anh nhất định phải có trách nhiệm, phải cam đoan khi khai thác bình thường còn phải tiến hành tuần tra ở các khu vực khai thác, cùng với khu vực mới phát hiện ra cây thủy tùng nữa. Mấy hôm trước tôi lên tỉnh họp, giám đốc Lưu – Sở lâm nghiệp cũng rất chú ý tới việc này. Bản báo cáo bảo vệ khu vực cây thủy tùng mà các anh trình lên sở sắp tới cũng sẽ có kết quả, nếu như phê duyệt thì hàng năm sẽ có gần triệu tài chính bảo vệ chuyên môn, cuộc sống của Cục lâm nghiệp các anh cũng sẽ tốt lên nhiều.
- Cảm ơn thị trưởng Hứa.
Văn Hồng Vĩ vui vẻ nói.
- Chờ kinh phí bảo vệ chuyển xuống thì chúng tôi nhất định sẽ không quên sự quan tâm của ngài.
- Được rồi, cứ làm tốt công việc của các anh đã là giúp tôi rồi. Tôi còn có chút chuyện, lúc rảnh nói chuyện.
Hứa Lập nói xong dập máy. Văn Hồng Vĩ sắp tới tuổi nên Hứa Lập cũng biết đối phương chỉ có thể giữ được vị trí hiện tại, khả năng lên chức là không quá có thể. Nhưng theo công ty Shunin đầu tư vào nội thất Shunin, ngành sản xuất nột thất sẽ phát triển mạnh ở Vọng Giang, khi đó Cục lâm nghiệp nhất định sẽ là ngành nóng nhiều màu mỡ.
Nếu muốn biến Vọng Giang thành trung tâm sản xuất nột thất lớn nhất Vọng Giang thì nhất định phải phát huy đầy đủ tác dụng của Cục lâm nghiệp. Văn Hồng Vĩ có chút bảo thủ đúng là không thể đáp ứng được yêu cầu. Nhưng lúc này ở Vọng Giang người Hứa Lập có thể tin chỉ có mấy người Triệu Quốc Khánh, Từ Cương mà thôi. Vì thế trong lúc nhất thời hắn không tìm đượ ai có thể thích hợp ngồi vào vị trí thay Văn Hồng Vĩ. Về phần Hoàng Kiệt nếu là năm năm sau còn có thể suy nghĩ, chứ bây giờ y vừa mới lên được chức trưởng phòng của cục, y còn cách quá xa chức cục trưởng. Mình không thể thoáng cái tăng chức cho đối phương như vậy được. Hơn nữa trình độ của y càng thích hợp làm phó cục trưởng phụ trách nghiệp vụ chứ làm cục trưởng lại không quá thích hợp.
Hứa Lập đang nghĩ tới vấn đề chọn ai làm cục trưởng Cục lâm nghiệp thì phó chánh văn phòng Khương Khải gõ cửa xin vào.
- Thị trưởng Hứa, đây là báo cáo công tác năm nay của chính phủ, chúng tôi đã viết dự thảo mời ngài xem.
Khương Khải năm nay còn không đến bốn mươi nhưng y đã công tác ở văn phòng ủy ban thị xã được hơn 10 năm. Y tiến dần từng bước từ một nhân viên bình thường tới ngày hôm nay chủ yếu là dựa vào tinh thần chăm chỉ làm việc và tài viết văn của mình. Khương Khải bây giờ phụ trách quản lý phòng Thư ký, phòng tổng hợp. Trước đây khi lãnh đạo đấu tranh mặc kệ là ai lên trước thì cũng không ai động tới vị trí của Khương Khải. Vị trí này có thể nói là người tốt không muốn làm, người kém lại làm không được. Tuy nói là phó chánh văn phòng ủy ban thị xã, chức danh dễ nghe, ở gần bên lãnh đạo nhưng thực tế không có thực quyền gì. Khi tiếp xúc với các ban ngành, xã thị trấn người ta coi anh là lãnh đạo đó là đang nịnh anh. Nhưng nếu như người ta có gây khó dễ gì cho anh thì anh cũng không làm gì được người ta cả.
Lại nói mặc kệ ai lên làm lãnh đạo đều không hy vọng lời mình phát biểu ra lại không hay, ai chẳng muốn bài phát biểu có tính thuyết phục, làm người ta nghe tin và phục. Mà cái này phải dựa vào ngòi bút của Khương Khải.
- Ừ, cứ để đó, lát tôi xem.
Hứa Lập cầm tài liệu bỏ lên bàn.
- Thị trưởng Hứa, tôi ra ngoài trước.
Khương Khải không dám quấy rầy Hứa Lập.
- Chờ chút.
Hứa Lập đột nhiên gọi Khương Khải lại. Hắn tới Vọng Giang gần năm, trong các lãnh đạo văn phòng ngoài Khương Khải ra thì các vị khác đều tới văn phòng mình báo cáo công việc. Thực ra những người kia tìm tới chỉ là hy vọng Hứa Lập nhớ tới bọn họ, lúc cần thiết sẽ nghĩ đến bọn họ mà thôi. Nhưng Khương Khải mỗi lần tiếp xúc với Hứa Lập đều chỉ vì công việc, cho tới bây giờ chưa nghe tới một câu nịnh nọt nào.
- Thị trưởng còn có việc ư?
Khương Khải nghe được Hứa Lập gọi mình, y không biết Hứa Lập có việc gì nên vội vàng quay người lại.
- Ngồi đi.
Hứa Lập chỉ vào ghế.
- Chúng ta tâm sự một chút.
Nói xong Hứa Lập cũng ra ghế ngồi.
Khương Khải không đoán ra Hứa Lập có ý gì. Chẳng qua lãnh đạo đã yêu cầu thì mình không dám từ chối.
- Hút thuốc đi.
Hứa Lập lấy thuốc ra mời Khương Khải, bản thân mình cũng tự châm một điếu.
Khương Khải cầm thuốc mỉm cười tự giễu mình.
- Chúng tôi viết tài liệu hình như không có mấy người không nghiện thuốc, nếu không đúng là không viết ra được gì.
Vừa nói y lấy bật lửa ra châm cho Hứa Lập, sau đó cũng châm cho mình.
- Tôi tới Vọng Giang gần năm, anh cũng viết nhiều tài liệu cho tôi, tôi thấy tài liệu anh viết đều là những thứ tôi muốn nói, cái không cần nói sẽ không viết. Nhưng chúng ta lại chưa từng nói chuyện nhiều với nhau, cũng chưa bao giờ nghe anh nói việc gia đình. Hôm nay tôi không có việc gì nên muốn tâm sự với anh một chút.
- Thị trưởng Hứa quá khen. Ngài không nhớ rồi, lúc ngài tới tôi đã viết hai bản thảo cho ngài, ngài lúc ấy mặc dù không nói gì thêm nhưng khi họp ngài lại không nói như bản thảo, lúc ấy tôi cũng có mặt ở phía sau nghe. Có thể nói hai hội nghị đó tôi thấy mình như ngồi trên đống lửa, tôi sợ ngài mới tới nên không hài lòng với những gì tôi làm.
Hứa Lập xua tay chặn lại.
- Cái này không trách được anh. Bản thảo anh viết theo tôi thấy không có sơ sót gì. Theo lý tôi mới tới Vọng Giang, tuổi còn trẻ quả thật nên nói như bản thảo, lấy ổn định là chính. Nhưng tôi vừa tham gia hội nghị nhìn các cán bộ lãnh đạo bên dưới liền không khống chế được vì thế nói vài câu để cảnh báo những người kia, để cho bọn họ biết lạc đường mà quay lại. Ôi, đáng tiếc còn có người không tỉnh ngộ cuối cùng rơi vào kết quả đáng buồn.